Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1059: Chuông màu tím (2)

Ai có thể nhìn không ra, cảnh ngộ thê thảm của Thang Kiếm Sâm, đều là do Bạch Vấn Tình ban cho?
“Các ngươi nghĩ nhiều rồi, lúc trước nữ tử kia chính mồm nói, nàng chỉ là tùy tùng, là phụng mệnh đến Vân Trạch lâu, thật sự lợi hại, là chủ nhân sau lưng nàng!”

Có đại nhân vật ánh mắt lóe lên, làm ra suy đoán.

Cái này đưa tới rất nhiều tiếng tán đồng.

“Nói như thế, chủ nhân sau lưng yêu tu kia tất nhiên là một vị tồn tại cực khủng bố, nếu không, lấy thân phận Thủy lão, nào cần tự mình tới tiếp đãi? Cần biết, dù là đại tu sĩ linh đạo, cũng rất ít ai có thể được Thủy lão coi trọng như thế!”

Có người kinh nghi bất định.

“Thang Kiếm Sâm lần này sợ là sắp xong rồi, phụ thân cho dù là gia chủ Thang gia, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ bởi vì một đứa con chơi bời phong lưu như vậy, mà chọc giận Thủy lão.”

Có người cảm thán.

“A, chỉ xử trí Thang Kiếm Sâm, chỉ sợ còn không thể làm Thủy lão hài lòng, theo ta thấy, lần này Thang gia thế nào cũng phải bỏ vốn gốc, mới có thể bình ổn lửa giận của Thủy lão!”

Có người khẳng định.

“Xong rồi, xong rồi...”

Lúc này, ông lão áo bào trắng kia lúc trước đi theo ở bên người Thang Kiếm Sâm mới như phản ứng lại, phát ra tiếng kêu kinh hoảng, phóng ra bên ngoài Vân Trạch lâu.

...

Khi một hồi nhạc đệm nhỏ như vậy xảy ra, Tô Dịch cùng Nguyên Hằng đã ngồi xe kéo, dạo hơn phân nửa thành Cửu Đỉnh.

Nguyên Hằng say sưa thưởng thức cảnh phố ven đường.

Tô Dịch thì lười biếng nằm ở nơi đó, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra một biện pháp nào không tốn sức có thể thoải mái kiếm tài phú, trong lòng không khỏi thấy hứng thú rã rời.

Người ta sống trên đời, muốn không làm mà có ăn, sao lại khó như thế chứ?

“Hai vị khách, phía trước là cấm địa hoàng thành, thấy chưa, đó là Thiên Mang sơn, được xưng Đại Hạ đệ nhất thần sơn, thời gian tồn tại so với thành Cửu Đỉnh còn lâu dài hơn, hoàng cung Đại Hạ xây ở trên đó, mặc cho thế sự chìm nổi, núi này bất hủ mà trường tồn!”

Xa phu khống chế xe kéo chậm rãi nói.

Tô Dịch đứng dậy, xốc lên rèm cửa sổ, chỉ thấy nơi cực xa, sừng sững một ngọn núi lớn hùng vĩ như cao thông thiên.

Đỉnh núi trời quang mây tạnh, khí tím bốc lên, khí tức điềm lành tràn ngập rủ xuống, khiến cả ngọn núi đắm chìm trong một bầu không khí như thần thánh.

Mơ hồ có thể thấy, trên ngọn núi hùng vĩ đó xây dựng lượng lớn kiến trúc cổ xưa to lớn, bóng dáng lay động, san sát nối tiếp nhau, ở trong ráng mây thần quang như ẩn như hiện.

Thiên Mang sơn!

Cao ba ngàn trượng, hùng vĩ như rồng, ngẩng đầu hướng trời.

Hoàng cung Đại Hạ ở vị trí sườn núi, mà ở đỉnh núi, là nơi hoàng đế Đại Hạ cùng một đám nhân vật hoàng thất cư trú.

Chân núi, là một mảng cấm khu diện tích ngàn mẫu, cấm vệ quân do tu sĩ Đại Hạ tạo thành trú đóng, đừng nói người thường, dù là hạng người tu hành, chưa được cho phép cũng không cách nào tới gần.

Trong lời đồn, đương kim Hạ Hoàng hùng tài vĩ lược, có tài kinh thiên vĩ địa, đạo hạnh càng sâu không lường được.

Ở dưới sự tọa trấn của hắn, cho dù là chưởng giáo bốn đại đỉnh cấp đạo thống tự mình giá lâm, cũng chỉ có thể dọc theo bậc đá từng bước một đi lên Thiên Mang sơn bái kiến.

Nói không khoa trương, ở cảnh nội Đại Hạ hiện nay, Hạ Hoàng không chỉ là hoàng đế chí cao vô thượng trong mắt thế tục chúng sinh, càng là một thế hệ hùng chủ hoàn toàn xứng đáng của giới tu hành Đại Hạ, uy hiếp tứ hải, quan sát bát hoang!

“Tử hà mênh mông, long khí bốc hơi, thế núi cùng cả tòa thành Cửu Đỉnh như một thể, cấu kết long mạch dưới thành, mơ hồ có khí tượng to lớn ‘bao quát thập phương, thổ bộ thiên hạ’, núi này... Quả thực không tầm thường.”

Chăm chú nhìn một lát, Tô Dịch chậm rãi buông xuống rèm cửa sổ.

Thiên Mang sơn, có thể coi là linh sơn phúc địa đích thực, cực thích hợp tu hành.

Dựa theo tiêu chuẩn của Đại Hoang Cửu Châu, Thiên Mang sơn cũng có thể đưa về trong phạm trù linh sơn bảo địa “thượng tam phẩm”!

“Trách không được hoàng thất Đại Hạ khí vận hưng thịnh như thế, chiếm cứ núi này, liền tương đương có được lực ‘Địa’ đỉnh cao nhất trong ‘tài lữ pháp địa’.”

Tô Dịch thầm nghĩ.

Xe kéo rất nhanh đã chạy khỏi cấm khu chỗ Thiên Mang sơn, dọc theo một con phố dài rộng rãi tên là ‘Chu Tước đại đạo’ chạy đi.

Dọc theo đường đi, khắp nơi là cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo, phồn hoa như gấm.

Đột nhiên, Tô Dịch phát hiện cái gì, từ trong Tuyết Phù ngọc bội lấy ra một chuỗi chuông nhỏ màu tím.

Tử Mẫu Linh Tê Linh!

Do “Tử Vũ Linh Tê Ngọc” nhẵn nhụi lấp lánh mài thành, lúc trước ở Đại Chu, Vũ Lưu Vương Nguyệt Thi Thiền khởi hành tới Đại Hạ, trước khi đi, đưa một chuỗi chuông đeo bên người này cho Tô Dịch.

Dựa theo nàng nói, chỉ cần Tô Dịch tiến vào cảnh nội Đại Hạ, trên người chỉ cần mang theo bảo vật này, nàng liền có thể ngay lập tức tìm được Tô Dịch.

Mà lúc này, một chuỗi chuông màu tím này lại sinh ra dao động khác thường, khẽ lay động run rẩy, phát ra một đợt thanh âm dồn dập nho nhỏ, tựa như cảm ứng được cái gì.

“Chẳng lẽ Nguyệt Thi Thiền ngay tại phụ cận?”

Tô Dịch kinh ngạc.

Hắn ngồi xe kéo đi vòng quanh thành, mấy canh giờ rồi, cũng chưa phát hiện tung tích của Cát Khiêm.

Chưa từng nghĩ, lại tựa như sớm có thể gặp được Nguyệt Thi Thiền!

Bạn cần đăng nhập để bình luận