Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 629: Ám sát (1)

Trong bóng tối u ám, một cái đỉnh ngọc to bằng nắm tay đứng ở nơi đó.
Ba chân hai tai, thân đỉnh tỏa ra màu tím lấp lánh.

“Trên đời còn có đỉnh nhỏ như vậy? Thoạt nhìn tựa như một cái cốc rượu.”

Mộc Hi kinh ngạc.

Tô Dịch lấy tay chộp một cái, đỉnh ngọc ‘Vù’ một tiếng rơi vào bàn tay hắn, thoáng đánh giá, nói: “Đây là một cái đan đỉnh.”

Khi nói chuyện, bàn tay hắn phát lực.

Ông ~

Đỉnh ngọc to bằng nắm tay chợt to lên, hóa thành cao khoảng một trượng, toàn thân lưu chuyển linh quang màu tím, rực rỡ đẹp đẽ.

Lúc này, bọn Ninh Tự Họa mới nhìn rõ, mặt ngoài tròn trịa của đỉnh này khắc chu tước, loan điểu, tất phương, hỏa trĩ vân vân các đồ đằng thần cầm, giống như đúc.

Miệng đỉnh có khói sóng màu tím bốc hơi mơ hồ, tỏa ra khí tức thần diệu tối nghĩa.

Mà ở chỗ đáy đỉnh, thì khắc nổi hai chữ “Tử Khuyết”.

Không thể nghi ngờ, đỉnh này tên Tử Khuyết.

“Bảo bối tốt!”

Mắt mọi người đồng loạt sáng ngời.

“Đây là một linh văn bí bảo, do đại tu sĩ linh đạo tự tay luyện chế, thân đỉnh có tám tầng linh văn trận đồ, mỗi một tầng trận đồ đều có diệu dụng, là chuyên môn chuẩn bị cho luyện dược.”

Tô Dịch vừa đánh giá, vừa nói: “Đỉnh này cũng chỉ có ở trong tay tu sĩ linh đạo, mới có thể tận dụng hết khả năng, phát huy ra toàn bộ uy lực của nó. Nhưng, như chúng ta, thật ra có thể mượn dùng lực lượng trận pháp, dùng đỉnh này để luyện đan.”

Nói xong, hắn thu hồi lực lượng chân nguyên trong bàn tay.

Đan đỉnh màu tím kia nhất thời thu nhỏ lại, hóa thành to bằng nắm tay như vừa rồi.

Sau đó, Tô Dịch chia ra một luồng thần niệm, vươn vào trong đó.

Trong đỉnh tự thành không gian, phạm vi chừng mười trượng, lớn như ba tầng lầu.

Khi thần niệm Tô Dịch vươn vào trong đó, nhất thời liền nhìn thấy trong đỉnh lơ lửng một quầng sáng đầy hào quang rực rỡ, tản mát ra từng làn hương thơm thuốc nồng đậm.

“Huyết Diệp Phục Linh, Trường Sinh Tán, Ngưng Nguyên Linh Tủy, Cửu Văn Ban Lan Trùng, Xuyên Khung Tử, Hỏa Vũ Câu Vẫn...”

Trong phút chốc, Tô Dịch liền phân biệt ra mấy chục loại linh dược ẩn chứa trong quầng sáng kia.

Hơn nữa khi phân biệt ra “Linh Tủy Ngọc Dịch” loại linh dược hiếm này, Tô Dịch nhất thời liền hiểu được ——

Kẻ tự xưng Xích Bằng chân quân kia, là muốn luyện một viên ‘Hoàn Sinh Linh Nguyên Đan’ !

Đan này bắt nguồn từ hồn tu nhất mạch, chưa nói tới huyền diệu bao nhiêu, lại có thể khiến lực lượng thần hồn sau khi nuốt dùng, cô đọng thành “linh thể” .

Như vậy, liền không có gì khác với có được thể xác thật sự.

Nhưng, tệ đoan của linh thể cũng rất rõ ràng, đó là đời này kiếp này đều chỉ có thể truy cầu “hồn tu” chi đạo.

Hồn thể như Khuynh Oản, cô đọng ra thể phách, ở lúc thật sự bước lên con đường tu hành, thể phách của kẻ đó thực ra chính là “linh thể” .

“Xem hỏa hậu của đan này, rõ ràng đã rèn luyện một đoạn thời gian, sắp thành công...”

Ánh mắt Tô Dịch có chút khác thường.

Trách không được vừa rồi Xích Bằng chân quân kia nóng nảy như vậy, lúc gần đi càng mang theo không cam lòng mãnh liệt, thì ra là bị mình phá hủy kế hoạch luyện đan...

Bởi vậy, Tô Dịch cũng suy đoán ra, một luồng thần hồn phân thân của Xích Bằng chân quân này, hẳn là trước đó không lâu vượt giới mà đến.

Chính bởi vì hắn đến, khiến vòng xoáy màu máu kịch liệt chấn động, gây ra động tĩnh to lớn, khiến võ giả thế gian cho rằng, Bảo Sát yêu sơn đã xảy ra dị biến kinh người.

Dẫn tới ở thời điểm gần đây, có không ít võ giả bị hấp dẫn đến.

Như các tăng nhân kia của Thượng Lâm tự, chính là ví dụ.

Mà Xích Bằng chân quân vì hành động vượt giới lần này, rõ ràng chuẩn bị đầy đủ, ý đồ lấy phương pháp luyện đan, rèn luyện ra Hoàn Sinh Linh Nguyên Đan, để mau chóng cô đọng ra thể phách, bắt đầu tu hành hoàn toàn mới.

Về phần hắn vì sao phải ở đây luyện đan...

Rất đơn giản, thế giới trong lòng đất nơi này có “Phạm Thiên Cấm Ma trận” Bàn Nhược thiện đình bố trí, hoàn toàn phong cấm nơi đây.

Lấy năng lực của Xích Bằng chân quân, còn không thể đột phá một đại trận phong ấn đáng sợ này.

Nếu không, hắn sợ là đã sớm rời khỏi, căn bản không cần luyện đan, trực tiếp chọn dùng phương pháp đoạt xá, có thể một lần nữa bắt đầu tu hành.

Kế tiếp, Tô Dịch nói phỏng đoán của mình cho đám người Ninh Tự Họa, sau đó nói ra quyết định của mình:

“Ta tính mượn dùng lực lượng đại trận nơi đây luyện chế một lò đan dược, các ngươi giúp ta hộ pháp, sau khi đan thành, mọi người cùng nhau chia là được.”

Mắt đám người Ninh Tự Họa sáng ngời, đều sảng khoái đáp ứng.

Tô Dịch không trì hoãn thời gian nữa, trực tiếp khoanh chân ngồi ở trên đài sen hắc ngọc kia, tính hoàn toàn chữa khỏi thương thế trước, chờ tu vi khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, lại đến luyện đan.

Lan Sa thấy vậy, lập tức lấy ra một lọ đan dược, đưa cho Tô Dịch, nói: “Tô công tử, đây là một lọ Thiên Hương Ngọc Lộ, ngươi lấy để dùng đi.”

Tô Dịch không khách khí, trực tiếp cầm để nuốt dùng.

Lan Sa thấy vậy, trong lòng vui vẻ, bờ môi lấp lánh nổi lên ý cười, chỉ cần nhận lấy là tốt, về sau... Ta cũng không tin ngươi còn dám nói ta là gánh nặng!

Trong lòng Ninh Tự Họa và Mộc Hi lại thở dài.

Thiên Hương Ngọc Lộ!

Thuốc tiên chữa thương số một của Đại Tần Đông Hoa kiếm tông, tục truyền giá một giọt, có thể đổi hơn trăm khối tam phẩm linh thạch!

Dù ở Đại Chu, “Thiên Hương Ngọc Lộ” cũng cực nổi tiếng, bị võ giả coi là thuốc thần tiên có thể hồi sinh người chết sương trắng mọc thịt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận