Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1965: Nữ nhân ngốc bị vây khốn (1)

Giờ khắc này, mắt thấy một đám lão già kia bộ dáng giật mình, trong lòng nàng không hiểu sao cảm giác thoải mái hơn không ít.
Mình thua ở trong tay một kẻ thần bí như vậy, trái lại cũng không cần quá chú ý...

“Xem ra, vị Tô đạo hữu này tất nhiên là một nhân vật cực khó lường, không bằng chúng ta mời hắn cùng nhau hành động như thế nào?”

Phong Vũ Chi đột nhiên lên tiếng.

Vị “Tuyền Lưu Kiếm Hoàng” Hỏa Chiếu thần cung này, giờ phút này rõ ràng đã thay đổi cái nhìn đối với Tô Dịch, ngay cả xưng hô cũng biến thành “đạo hữu”.

Một thiếu niên có thể được Mặc Vô Ngân coi trọng, lại có thể được người gác đêm tiền bối coi là “bạn cũ”, sao có thể là tu sĩ linh đạo tầm thường có thể sánh bằng?

Dù là hoàng giả bình thường, cũng không thể bằng được hắn!

Mà nay, thiếu niên này cùng thiếu nữ bên cạnh, cũng muốn đi vào thành Uổng Tử, nếu có thể mời bọn họ cùng nhau hành động, tự nhiên là một việc tốt.

Nhưng lúc này, Lô Trường Minh lại không khỏi cười khổ một tiếng, nói: “Các vị, tối hôm qua ta đã từng mời Tô công tử, nhưng đã bị từ chối.”

Phong Vũ Chi ngẩn ra, từ chối?

Trên đời này nhân vật Linh Luân cảnh nào, sẽ từ chối hoàng giả Huyền U cảnh mời?

Lúc này, có người nhẹ nhàng nói: “Theo ta thấy, Tô Dịch này có lẽ lai lịch phi phàm, nhưng tu vi chung quy chỉ là Linh Luân cảnh, ở trong hành động tiến vào thành Uổng Tử, lấy lực lượng của hắn, sợ là căn bản không thể giúp được gì.”

Đoạn lời này vừa ra, trái lại đưa tới không ít tiếng phụ họa.

Một thiếu niên Linh Luân cảnh, ở lúc gặp được chiến đấu, không những không phát huy tác dụng, ngược lại sẽ trở thành trói buộc.

“Đúng vậy, chúng ta tốt nhất vẫn là đừng cùng nhau hành động với Tô Dịch này thì tốt hơn.”

Có người trầm giọng nói: “Thân phận của hắn quá đặc thù, nhỡ đâu ở trong thành Uổng Tử gặp nạn, sư môn, người đứng sau lưng hắn là chỗ dựa nào đó, sợ là nhất định giận chó đánh mèo chúng ta, hậu quả cỡ đó, ai có thể thừa nhận được nổi?”

Nghe tới đây, Phong Vũ Chi chần chờ một phen, cũng không cưỡng cầu nữa.

Lai lịch là lai lịch, thực lực là thực lực!

Cho dù lai lịch lớn ngập trời, nhưng thực lực nếu quá nhỏ yếu, ở trong thành Uổng Tử lại có thể phát huy tác dụng gì?

“Vị Tô đạo hữu này tu vi có lẽ yếu chút, nhưng nữ tử kia bên cạnh hắn không đơn giản.”

Vân Tùng Tử mới nói tới đây, đột nhiên có dị biến xảy ra ——

Chỉ thấy trong thiên địa nơi xa, trăng tròn màu đỏ tươi treo cao dưới bầu trời đêm, một lão tăng đồ đen khuôn mặt già nua cất bước trên không mà đến.

Theo lão xuất hiện, một luồng uy thế vô hình khủng bố theo đó lan tràn đến, làm một đám hoàng giả ở đây đều không khỏi trong lòng rùng mình, ánh mắt đều nhìn qua.

“Là tên kia!”

Trong lòng Vân Tùng Tử chấn động, nhớ tới ngày hôm qua lúc ở thành Thiên Tuyết, từng nhìn thấy lão tăng đồ đen này từ trong tiệm rèn đi ra.

“Người này là ai?”

“Không rõ.”

“Khí tức trên thân phật tu này có chút cổ quái.”

“Chẳng lẽ là nhân vật của Huyền Minh thần đình?”

... Các hoàng giả ở đây kinh nghi.

Mà đối mặt những ánh mắt này, lão tăng đồ đen khuôn mặt ấm áp, bên môi mỉm cười, thản nhiên cất bước.

Thẳng đến lúc tới cách Tô Dịch cùng U Tuyết không xa, lão lúc này mới dừng bước, hai tay chắp lại chào nói:

“Lúc tối hôm qua, lão hủ vốn muốn gặp hai vị đạo hữu một chút, nào ngờ lại đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, may mắn, tối nay cuối cùng đã gặp được hai vị.”

Thấy vậy, ở đây không biết bao nhiêu hoàng giả kinh ngạc, ai cũng không ngờ, lão tăng đồ đen cả người lộ ra cổ quái này, sẽ là hướng về phía một nam một nữ kia!

Tô Dịch khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi đây là tới trả thù?”

Hắn quả thực có chút bất ngờ, không ngờ đại tế ti Huyền Minh thần đình bị gọi là “Thích Ách Tăng” này, vậ mà lại dám công khai xuất hiện ở đây như vậy.

Lão tăng đồ đen lắc đầu, mỉm cười nói: “Lão hủ sẽ không ngăn cản bất luận kẻ nào tiến vào thành Uổng Tử, bao gồm hai vị đạo hữu, đến lúc đó, nếu có duyên gặp nhau, lão hủ tự nhiên không ngại siêu độ vong hồn cho hai vị.”

Trong đôi mắt U Tuyết nổi lên một mảng lạnh lẽo, đang muốn nói gì.

Bóng người lão tăng đồ đen đột nhiên hóa thành một đạo hào quang màu đen, lao vào trong cổng thành Uổng Tử cách đó không xa.

Nếu muốn ngăn cản, U Tuyết tự nhiên có lòng tin lưu lại đối phương.

Nhưng Tô Dịch lại ngăn nàng.

“Vào thành Uổng Tử, hắn trốn không thoát đâu.”

Tô Dịch giọng điệu tùy ý nói: “Trái lại, ta thật ra rất chờ mong, Huyền Minh thần đình bọn hắn có thể chơi ra trò gì.”

Bóng đêm thâm trầm, trăng tròn màu đỏ tươi treo cao.

Ánh sáng màu máu quỷ dị chiếu rọi ở trên cánh cổng hư ảo cao trăm trượng, khiến cánh cổng đi thông thành Uổng Tử này tăng thêm một phần sắc thái dọa người.

Các hoàng giả nơi xa có chút kinh nghi.

Ai cũng không ngờ, lão tăng đồ đen sẽ chỉ thẳng đầu mâu hai người Tô Dịch.

Giống như đối với lão tăng đồ đen kia mà nói, thiếu niên Linh Luân cảnh kia, so với bọn họ những hoàng giả này càng đáng giá lưu ý hơn nhiều.

Tô Dịch không để ý những thứ này.

“Đi thôi.”

Hắn cất bước đi vào cổng thành Uổng Tử, bóng người biến mất.

U Tuyết theo sát sau đó.

Mắt thấy bóng dáng hai người biến mất, hoàng giả khác ở đây thấy vậy, đều không rảnh nghĩ nhiều nữa, lục tục triển khai hành động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận