Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 884: Ngũ Nhạc Trấn Trạch Phù (1)

Cách đó không xa, một mảng bóng ma mấp máy nảy sinh giống dây leo, quỷ khí âm trầm, mang theo khói đen cuồn cuộn, lao về phía thiếu niên cùng tiểu cô nương.
Thiếu niên biến sắc hẳn, chợt ôm chặt lấy muội muội, xoay người bỏ chạy về một phương hướng khác.

Chỉ là rất nhanh, trên phương hướng này hiện ra một mảng áo trắng phiêu đãng kia, ngăn cản ở phía trước.

Một lần này, thiếu niên đã thấy rõ, kẻ áo trắng kia là một nữ quỷ, tóc tai bù xù, trong hốc mắt không có tròng mắt, là một cặp lửa ma trơi xanh lét, sắc mặt trắng bệch trong suốt.

Vù!

Nữ quỷ áo trắng bổ nhào đến, nhanh đến không thể tưởng tượng.

Thiếu niên cùng tiểu cô nương đã căn bản không kịp né tránh.

Ở thời khắc nguy cơ vạn phần này, thiếu niên chợt cắn răng một cái, che ở trước mặt muội muội, hét to: “Muội muội, đi mau! Mau!”

Khi nói chuyện, hai tay hắn nắm chặt dao chẻ củi, chợt hướng phía trước bổ tới.

Rắc!

Dao chẻ củi vỡ tan, bóng người thiếu niên bị đánh bay ra ngoài.

Chỉ thấy nữ quỷ áo trắng kia nhìn cũng không thèm nhìn thiếu niên một lần, lập tức lao về phía tiểu cô nương kia, trong hốc mắt xanh lét đó dâng lên hào quang tà ma tham lam.

“Ca ca —— cứu muội —— “

Tiểu cô nương ngã ngồi dưới đất, thân thể nho nhỏ cuộn lại, hoảng sợ thét chói tai.

Thiếu niên trợn mắt muốn nứt, lòng như đao cắt, từ khi cha mẹ lìa trần, muội muội chính là người thân duy nhất của hắn, mắt thấy một màn này, hận tới mức mắt đỏ lên, nổi giận như cuồng.

Nhưng hắn đã không kịp đi cứu trợ.

Mắt thấy tiểu cô nương đã bị nữ quỷ áo trắng kia lao lên người, chợt một tiếng hừ lạnh vang lên:

“Quỷ vật nho nhỏ, cũng dám đả thương người, muốn chết!”

Thanh âm giống như thiên lôi chấn động, tràn ngập thần uy to lớn.

Ngay sau đó, một mảng hào quang màu vàng hiện ra, cắt qua bóng đêm như mực, chói mắt vô cùng.

Ầm!

Chỉ thấy nữ quỷ áo trắng cũng không kịp né tránh, bóng người như tờ giấy, chợt nổ tung, hóa thành từng làn khói tiêu tán biến mất.

Thiếu niên và tiểu cô nương đều ngây người.

Hào quang màu vàng đẹp đẽ vẫn còn đó, ở trong tầm nhìn của bọn họ, một bóng người giống thiên thần hạ phàm, xuất hiện ở nơi này.

Bóng người đó mặc áo bào vải, tráng kiện đôn hậu, da thịt màu đồng, ở dưới một mảng hào quang màu vàng kia chiếu rọi, như phủ thêm một tầng thần kim.

Chính là Nguyên Hằng.

Mà ở trong mắt thiếu niên cùng tiểu cô nương vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, Nguyên Hằng lúc này, đã không khác gì thiên thần.

Keng!

Nguyên Hằng lấy tay chộp một cái, một mảng hào quang màu vàng đó rơi vào bàn tay, nhìn kỹ, rõ ràng là một thanh đoản đao ánh vàng rực rỡ.

Hắn há mồm nuốt, đoản đao liền hóa thành một dòng sông vàng thu vào trong cơ thể.

Lúc này, Tô Dịch từ trong bóng đêm tối tăm nơi xa đi tới, trong tay thưởng thức một hạt châu xám trắng tàn phá không chịu nổi.

Đây là một viên Âm Linh Châu cấp thấp nhất.

Lúc vừa rồi, Tô Dịch nhìn thấy một quỷ vật mấp máy như dây leo kia, liền nâng tay gạt bỏ nó, viên Âm Linh Châu này chính là từ trong cơ thể quỷ vật kia rơi xuống.

Chưa nói tới hiếm lạ, nhưng cũng không thường gặp.

Nói chung, chỉ có quỷ vật hiểu một chút da lông tu hành, mới có thể luyện ra linh vật như vậy.

Ở nơi núi non hoang dã này, lại có quỷ vật có thể chạm đến tu hành chi đạo lui tới, điều này rất khác thường.

“Chủ nhân.”

Nguyên Hằng tiến lên chào.

Chủ nhân?

Thiếu niên và tiểu cô nương đều sửng sốt, một vị tồn tại tựa như thiên thần như vậy, lại chỉ là một nhân vật như tôi tớ?

Tô Dịch gật gật đầu với Nguyên Hằng, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cùng tiểu cô nương kia, nói, “Đã không có việc gì nữa, không cần khẩn trương.”

“Đa tạ hai vị thần tiên cứu ta cùng ca ca!”

Tiểu cô nương bò dậy, giọng thanh thúy nói, trên khuôn mặt nhỏ dính đầy tro bụi tràn đầy cảm kích.

Thần tiên?

Nguyên Hằng cười lên, nói: “Ta cùng chủ nhân nhà ta không phải thần tiên, chỉ là tu hành giả đi ngang qua nơi đây mà thôi.”

“Tu hành giả?”

Tiểu cô nương vẻ mặt ngơ ngẩn.

Thiếu niên thì vội vàng tiến lên, khom người chào nói: “Đa tạ ân cứu mạng của hai vị đại nhân.”

“Không cần đa lễ.”

Tô Dịch nói xong, đi về phía tiểu cô nương kia, chỉ vào một khối ngọc thạch màu đen dùng một sợi dây thừng đỏ treo trên cổ nàng, nói: “Tiểu nha đầu, cái này là ai cho ngươi?”

Tiểu cô nương rụt rè nói: “Ca ca cho.”

Tô Dịch ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đó, nói: “Ngươi là từ nơi nào tìm được món đồ chơi nhỏ này?”

Thiếu niên vội vàng nói: “Hồi bẩm đại nhân, bùa bình an này là ta mấy ngày trước từ chỗ ông từ gia gia ‘miếu sơn thần’ trên Phù Tiên lĩnh cầu được, nói là đeo ở trên người trẻ con, có trừ tà tránh hung, phù hộ bình an, bảo ta về nhà đeo cho muội muội.”

Ông từ, đó là người trông coi hương khói chùa miếu.

Tô Dịch lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.

Nguyên Hằng cũng nhìn ra kỳ quái, nhíu mày.

Thiếu niên nói: “Đại nhân, chẳng lẽ bùa bình an này có vấn đề?”

“Chưa nói tới vấn đề lớn bao nhiêu.”

Tô Dịch thuận miệng nói, “Sắc trời đã muộn, có ngại chúng ta đi nhà ngươi nghỉ chân một chút hay không?”

Thiếu niên vội vàng đáp ứng: “Tự nhiên là có thể, mời hai vị đại nhân đi theo ta.”

Nói xong, hắn kéo tay tiểu cô nương, ở phía trước dẫn đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận