Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 205: Chờ ta lớn lên (1)

Chỉ bị ánh mắt đó quét trúng, đã khiến toàn thân hai người phát lạnh, rùng mình.
Sau đó, một mảng mũi kiếm chợt hiện.

Hai người chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn, nhất thời mất đi ý thức, thân thể mềm nhũn nằm ngã xuống đất.

Tô Dịch không thèm nhìn tới, đẩy cửa đi vào.

Trong đình viện ồn ào náo nhiệt, bài trí năm sáu bàn tiệc, ước chừng hơn hai mươi Hắc Hổ bang chúng đang uống rượu mua vui, tiếng hò hét, tiếng cười to, tiếng chạm cốc lúc trầm lúc bổng.

Mà ở chỗ góc âm u của đình viện, càng có người đang không kiêng nể gì tìm vui, hơn nữa còn không chỉ một đôi nam nữ.

Cảnh tượng trước mắt này, có thể nói là thuyết minh tốt nhất cho bốn chữ chướng khí mù mịt.

Khi Tô Dịch đi vào, thế mà cũng chưa dẫn tới bao nhiêu người chú ý.

“Ngươi là ai, ta vì sao chưa từng gặp ngươi?”

Một nam tử xách quần, từ chỗ góc đình viện đi ra, miệng đầy mùi rượu, say khướt.

Ở phía sau hắn, còn có một người phụ nữ yêu dã quần áo hở hang, mặt đỏ ửng.

Nam tử nhìn Tô Dịch từ trên xuống dưới, mùi rượu ngập ngụa, quát: “Chưa nghe thấy đại gia đang hỏi ngươi sao?”

Tô Dịch liếc nhìn hắn.

Chỉ một ánh mắt, đã khiến nam tử run rẩy cả người, giống như rơi vào hầm băng, cảm giác say toàn thân tiêu tán ba phần.

Tô Dịch hỏi: “Nói cho ta biết, bình thường nữ tử bị các ngươi bắt tới, đều bị giam giữ ở nơi nào?”

“Trong... Trong địa lao.”

Nam tử lắp bắp nói.

Hắn cũng không biết vì sao, cảm thấy vô cùng sợ hãi, như con kiến đang đối mặt một vị thần kinh thẩm vấn.

“Địa lao ở nơi nào?”

Tô Dịch hỏi tiếp.

Ngón tay nam tử nơm nớp lo sợ chỉ vào chính sảnh đình viện nơi xa.

Hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện.

Phốc!

Một mảng lưỡi kiếm lóe lên, đâm thủng cổ họng.

“Dũng ca, ta còn muốn...”

Người phụ nữ yêu dã kia cũng chưa phát hiện khác thường, mắt nheo lên như sợi tơ, tràn ngập nóng bỏng, đi lên trước muốn rúc vào trên thân nam tử kia.

Một dòng máu tươi từ cổ họng nam tử bắn ra, bắn đầy mặt người phụ nữ.

Nàng ngẩn ngơ, chợt phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng, “A ——! Giết người rồi! Giết người rồi!”

Thanh âm mang theo hoảng sợ, cắt vỡ màn đêm.

Không khí náo nhiệt trong đình viện chợt yên tĩnh, mọi người đều dừng động tác trong tay, nhìn về phía người phụ nữ hoảng sợ thét chói tai kia.

Sau đó, liền thấy được một bóng người kia nằm ngã trong vũng máu bên cạnh nàng.

Đám đông đều biến sắc.

Chấn động chỉ là nhất thời, các bang chúng Hắc Hổ bang rất nhanh phản ứng lại, tập trung mục tiêu.

Một thiếu niên áo dài màu xanh đi về phía chính sảnh!

“Các huynh đệ, theo bọn ông bổ con chó nhỏ này!”

“Giết!”

Trong tiếng hò hét, các bang chúng Hắc Hổ bang tựa như hóa thân hung thần ác sát, cầm đao thương kiếm kích đánh tiếng hướng về phía Tô Dịch.

Có lẽ là bởi tối nay uống quá nhiều rượu.

Bọn họ thế mà ai cũng cực kỳ phấn khởi, một đám tranh nhau lên trước.

Tô Dịch như không thấy, lạnh nhạt như cũ.

Hắn chưa quay đầu, chỉ có Trần Phong kiếm trong tay vang lên một tiếng ngân réo rắt, trong phút chốc nhấc lên từng bóng kiếm sắc bén như điện.

Lờ mờ, rợp trời rợp đất.

Các bang chúng Hắc Hổ bang kia đều là đám ô hợp, phần lớn đều chỉ biết chút công phu quyền cước thô thiển, ngay cả ngưỡng cửa võ đạo cũng chưa chạm đến, đâu có thể nào là đối thủ.

Chỉ một lát sau, trên mặt đất đã có bóng người nằm xuống lộn xộn, từng dòng máu tươi hội tụ thành vũng máu, ở dưới ánh đèn đuốc tỏa ra màu đỏ chói mắt.

Còn có một chút bang chúng đã bị dọa vỡ mật, tránh đi xa xa, mặt như màu đất, cái tay cầm binh khí không khống chế được run rẩy.

Tô Dịch không để ý tới các tiểu nhân vật như lâu la này, chỉ để ý cầm kiếm đi vào chính sảnh.

Ầm!

Một cây trường kích phủ đầu đập tới, mang theo ánh sáng lạnh chói mắt.

Đánh bất ngờ giả là một trung niên chột mắt áo bào đen, lúc trước nấp cạnh cửa lớn chính sảnh, lúc này bùng nổ chém giết, nắm bắt đối với thời cơ có thể nói là lão luyện.

Tô Dịch như biết trước, bóng người hơi nghiêng đi, một đòn này nhất thời thất bại.

Phốc!

Mà Trần Phong kiếm trong tay hắn, thì thuận thế chém đứt cổ trung niên chột mắt, một cái đầu thật lớn bay lên không trung, cái xác không đầu của gã thì phun máu tươi, ngã rầm xuống đất.

Trong chính sảnh đèn đuốc sáng trưng, chỉ bày một cái bàn, trên đó đặt rượu và thức ăn nóng hôi hổi, chỉ là trên ghế tựa đã sớm không có một bóng người.

Khi Tô Dịch đi vào, chỉ thấy có ba người đứng ở cách đó không xa, một nam một nữ một ông lão, đều cầm binh khí, vẻ mặt ngưng trọng khó coi, tràn ngập đề phòng.

Nam tử trầm giọng mở miệng nói: “Bằng hữu, oan có đầu nợ có chủ, nếu có chỗ đắc tội, ‘lão Thanh’ ta xin lỗi ngài trước, không biết có thể nói ra nguyên do, xem chúng ta có thể bổ cứu hay không?”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn quét xung quanh, nói: “Cửa vào địa lao ở nơi nào?”

Trong lòng nam tử run lên, thốt ra nói: “Hẳn sẽ không là đám thuộc hạ không có mắt kia của ta bắt bằng hữu ngài chứ?”

Phốc!

Tô Dịch bỗng cất bước tiến lên, kiếm nhanh như tia chớp, dễ dàng đâm thủng cổ họng nam tử, người sau sắp chết, trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.

“Ngươi tới trả lời.”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía nữ tử kia.

Nữ tử sớm sợ tới mức hai bắp chân run rẩy, mặt mày tái nhợt, nghe vậy ánh mắt vô ý thức nhìn về phía chỗ một tấm bình phong bên cạnh phòng.

Phốc!

Kiếm quang chợt lóe.

Cổ họng nữ tử bị cắt ra, thân thể ngã bệt xuống đất chết đi, mắt mở thật to, chết không nhắm mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận