Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 347: Có ân với ta tặng pháp cho ngươi (1)

Lại nhìn Tô Dịch, bóng người tuấn tú cao ngất, vòng ánh sáng kiếm ảnh bảo vệ xung quanh lưu chuyển, lấp lánh rực rỡ, như thần nhân.
Một màn cỡ đó, dọa Trà Cẩm hoàn toàn dại ra ở đó, trong lòng tràn đầy rung động.

Một màn bá đạo khôn cùng như vậy, đủ khiến nàng suốt đời khó có thể quên.

Quá khủng bố rồi!

Giống như tiên nhân diễn võ, trấn áp yêu thú cái thế, không giống thế gian có thể có, vượt qua võ giả thế gian có thể so sánh.

“Rốt cuộc đột phá rồi...”

Giờ phút này, trong lòng Tô Dịch dâng lên sự thỏa mãn nói không nên lời.

Ở trong cơ thể hắn, một trăm lẻ tám linh khiếu đều như bí cảnh cỡ nhỏ, rực rỡ sáng lên, lấp alsnh trong suốt, trong bí cảnh, có dị tượng huyền diệu mờ mịt đan xen, một mảng hỗn độn, thần bí khó lường.

Đây là “chư khiếu thành linh” !

Lúc kiếp trước, Tô Dịch tuy mang linh khiếu quanh thân rèn luyện thông thấu hết, lại chỉ có trong bảy mươi hai linh khiếu sinh ra linh tính thật sự.

Chỗ thiếu hụt này khiến lúc hắn ở cảnh giới hoàng giả, hao phí vô số thiên tài địa bảo, mới miễn cưỡng bù lại, nhưng dù vậy, cũng đã ảnh hưởng căn cơ tu luyện lúc ban đầu.

Mà giờ này khắc này, ở trong chiến đấu với Xích Diễm Bích Tình Thú, hắn nắm bắt được cơ hội, một hơi mang một trăm lẻ tám linh khiếu đều rèn luyện ra linh tính!

Mỗi linh khiếu đều như bí cảnh cỡ nhỏ, có dị tượng kỳ diệu sinh ra trong đó, có thể cấu kết thiên địa chi thế, chiếu rọi ánh sáng đại đạo!

Trình độ võ đạo bực này, dù đặt ở Đại Hoang Cửu Châu, cũng có thể nói trong vạn người không có được một, vô tiền khoáng hậu.

Đến đây, Tô Dịch cũng coi như mang Tụ Khí cảnh sơ kỳ rèn luyện đến mức viên mãn, nội tình hùng hậu, vượt xa cùng giai đoạn kiếp trước!

“Cũng không biết, dị tượng trong linh khiếu này của ta có huyền cơ gì...”

Tô Dịch đang tĩnh tâm thể hội biến hóa của mình, đột nhiên, Cửu Ngục kiếm trong thức hải sinh ra một trận chấn động kỳ dị.

Ngay sau đó, một trăm lẻ tám linh khiếu kia trong cơ thể hắn, liền như những ngôi sao, chợt tỏa sáng rạng rỡ, sinh ra một loại quy luật vận động kỳ dị, thế mà lại chấn động hô ứng cùng Cửu Ngục kiếm, hình thành một loại phù hợp cùng cộng hưởng kỳ diệu.

Biến hóa này, làm Tô Dịch cũng bất ngờ không kịp phòng bị.

Khi phản ứng lại, chỉ thấy trong mỗi một linh khiếu, trong dị tượng huyền diệu vốn như hỗn độn, đều lộ ra hư ảnh một thanh đạo kiếm!

Hư ảnh mỗi một thanh đạo kiếm, thế mà lại không có khác biệt với Cửu Ngục kiếm trong thức hải!

Khác biệt duy nhất là, trên hư ảnh đạo kiếm không có sợi xích phong ấn, hơn nữa mỗi một thanh đạo kiếm cũng chỉ là hư ảnh, là do linh tính trong linh khiếu biến thành.

Đổi mà nói, một trăm lẻ tám hư ảnh đạo kiếm này, chính là “linh tính” trong một trăm lẻ tám linh khiếu của bản thân Tô Dịch.

“Đạo kiếm uẩn khiếu, bí cảnh hiển linh, dị tượng bực này, so với vừa rồi càng thần diệu hơn nữa...”

Trong lòng Tô Dịch hiện lên sự rung động.

Tô Dịch cũng không ngờ, Cửu Ngục kiếm thế mà lại ở lúc “chư khiếu thành linh”, mang tới cho mình một tạo hóa như vậy.

Vốn, linh tính do bản thân hắn rèn luyện ra, đặt ở trong Đại Hoang Cửu Châu, đã có thể nói trong vạn người không có được một, tìm không ra mấy ai có thể sánh vai.

Mà biến hóa Cửu Ngục kiếm đột nhiên tới, thì lập tức mang nội tình của “chư khiếu thành linh” biến thành khủng bố vô cùng.

Lúc kiếp trước, trong chín chân truyền đệ tử của Tô Dịch, chỉ có tiểu đồ đệ Thanh Đường ở dưới sự chỉ điểm của hắn, một hơi luyện thành “chư khiếu thành linh”, một trăm lẻ tám linh khiếu tựa như tinh tú trong cơ thể, sinh ra dị tượng thần diệu “tinh vân triều tịch”.

Nhưng, so sánh với dị tượng “đạo kiếm uẩn khiếu” hắn giờ phút này cô đọng, chính là gặp sư phụ.

“Lần trước ở lúc tu luyện ‘Tha Hóa Tự Tại Kinh’, Cửu Ngục kiếm đã từng sinh ra một lần động tĩnh lạ.”

“Chẳng qua động tĩnh lạ lần đó, là Cửu Ngục kiếm vì trấn áp lực lượng chín tầng xích thần mà sinh ra, hoàn toàn không giống với lần này.”

“Thú vị, nếu nói như vậy, Cửu Ngục kiếm dị động, cũng có liên hệ với đạo hạnh bản thân ta đột phá?”

Có được sự từng trải tu luyện vô số năm kiếp trước, Tô Dịch đại khái suy đoán ra, ở lúc đạo hạnh của mình thực hiện đột phá về chất, có lẽ có thể đưa tới Cửu Ngục kiếm cộng hưởng, do đó mang đến lợi ích không ngờ tới cho mình.

Ví dụ như lần này thực hiện “chư khiếu thành linh”, có lực lượng Cửu Ngục kiếm thêm vào, khiến loại nội tình tu luyện thuộc về Tụ Khí cảnh sơ kỳ này được tiến một bước lột xác.

Hồi lâu sau, Tô Dịch thu hồi suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía một con Xích Diễm Bích Tình Thú kia gục trong hố to trên mặt đất.

Kẻ sau da lông toàn thân nhuốm máu, ánh mắt ảm đạm, khí tức suy yếu, khi phát hiện ánh mắt Tô Dịch nhìn tới, không khỏi lộ ra sự sợ hãi tuyệt vọng.

Tô Dịch suy nghĩ một lát, đi thẳng qua.

“Rống!”

Xích Diễm Bích Tình Thú phát ra tiếng gào rống, nóng nảy bất an.

“Ngươi tên nghiệp chướng này hôm nay giúp ta trúc (xây) đạo, cũng coi như có ân với ta, ta lại nào sẽ thương tổn tính mạng ngươi nữa?”

Tô Dịch cười, lấy ra một trái hỏa đào đỏ tươi sáng bóng, ném qua, “Đây là một trong ba trái Thuần Dương Hỏa Đào ta cất giữ, lợi cho ngươi rồi.”

Xích Diễm Bích Tình Thú ngẩn ngơ, như không dám tin. Nó dùng cái mũi ngửi, do dự một lát, lúc này mới há mồm nuốt hỏa đào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận