Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 593: Thập Phương các quyết đoán (2)

“Ta đến xem chút.”
Thiếu niên áo bào trắng ôm gà nướng gặm được một nửa ghé tới, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm một vài cảnh tượng kia, vẻ mặt tò mò.

Rất nhanh, khi nhìn thấy Thiết Không cùng mười tám bóng người kia tạo thành “Lục Hợp Tụ Khí trận” tấn công, thiếu niên áo bào trắng tặc lưỡi tán thưởng nói:

“Chiến trận này lợi hại, khiến thực lực Thiết Không con ‘Đại Lực Bạo Viên’ này, ít nhất tăng vọt gấp đôi, cũng có thể đi ganh đua cao thấp với Vương Trác.”

Nhưng vừa dứt lời không bao lâu, thiếu niên áo bào trắng ngây người, ngơ ngác ôm gà nướng trong tay, trên gương mặt thanh tú tràn đầy rung động.

Ông lão khô gầy ở bên cũng ánh mắt đăm đăm.

Lại là một kiếm, trảm Thiết Không, phá chiến trận, đục phá nghìn trượng đại địa!

“Đây là điều tông sư tầng hai nhân có thể làm được?”

Một tiếng kêu quái dị vang lên, không biết khi nào, hòa thượng mập mạp ghé vào nơi đó ngủ ngáy khò khò kia cũng đã ghé tới, khi thấy một màn như vậy, khuôn mặt to béo cũng hung hăng run lên, vẻ mặt đầy nét chấn động.

Thiếu niên áo bào trắng lẩm bẩm: “Thanh kiếm này rất không đơn giản!”

Ông lão khô gầy nói: “Nội tình Tô Dịch kẻ này, mới càng thêm đáng sợ!”

Nói xong, bọn họ cùng hòa thượng mập mạp nhìn nhau, đều nhìn ra ý chấn động trong ánh mắt nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ các trưởng lão Thập Phương các này thấy Tô Dịch chiến đấu, tuy nói đã sớm thông qua các loại thủ đoạn từng tìm hiểu chi tiết của Tô Dịch.

Nhưng khi thật sự tận mắt thấy một màn chiến đấu tanh máu có thể xưng nghiền áp như vậy, làm bọn họ cũng không thể bình tĩnh nữa.

Ông lão khô gầy trầm ngâm nói: “Xem ra, chúng ta lại cần thiết một lần nữa đánh giá chiến lực Tô Dịch kẻ này.”

Thiếu niên áo bào trắng thổn thức nói: “Ta bỗng có chút đồng tình những kẻ tính cướp đoạt tạo hóa trên người Tô Dịch...”

Hòa thượng mập mạp đoạt lấy nửa con gà nướng trong tay thiếu niên áo bào trắng, hung hăng cắn một miếng, quai hàm phồng lên nói:

“Thiện cái tai, nếu nói tiểu tử này không phải bị lão yêu quái nào đoạt xá, giết chết hòa thượng ta cũng không tin!”

Đang nói, nam tử áo bào màu đen lúc trước khoanh chân ngồi ở trên cây tùng đã đi tới, trên khuôn mặt cũ kỹ nghiêm túc tràn đầy không vui: “Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì!”

Nói xong, hắn nhíu mày, thấy được một màn Vương Trác đánh chết ông lão nhỏ gầy cùng mười tám vị cường giả khác, không khỏi nói: “Thanh Tốn vương thế mà lại nhận mình sợ?”

Ông lão khô gầy vẻ mặt phức tạp, cảm khái nói: “Cử chỉ giữ mạng, có thể lý giải, dù sao, đối thủ của hắn quá đáng sợ.”

Mà sau khi nhìn thấy hình ảnh Tô Dịch dùng kiếm giết ly miêu màu đen, xảy ra một màn quỷ dị kia, bốn vị nhân vật trưởng lão Đại Chu Thập Phương các ở đây, khuôn mặt đều đồng loạt biến sắc.

“Trong cơ thể con ly miêu màu đen này, thế mà lại bám vào một cái yêu hồn! ?”

“Yêu hồn đó lai lịch nhất định không đơn giản.”

“Đáng tiếc, nghe không hiểu bọn họ nói chuyện với nhau...”

Bởi vì một vài cảnh tượng này, đều là do Tật Quang Tước ở ngoài mấy ngàn trượng nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, mà không thể nghe được bất cứ thanh âm nào.

Dẫn tới, bốn người bọn ông lão khô gầy cũng không rõ, một luồng yêu hồn kia, thực ra là do phân hồn một vị linh đạo đại tu sĩ tự xưng “Lưu Hỏa chân quân” biến thành.

Nhưng dù vậy, một màn quỷ dị như vậy, làm bọn họ cũng đều cả kinh.

Đến đây, tất cả hình ảnh biến mất không thấy.

Ông lão khô gầy thu hồi cái mâm đồng tròn kia, ánh mắt đảo qua ba người khác, nói: “Các vị cảm thấy, chi tiết một hồi chiến đấu như vậy, cần đối ngoại công bố hay không?”

Nam tử áo bào màu đen dẫn đầu mở miệng, nói: “Nếu làm như vậy, chắc chắn triệt để đắc tội Tô Dịch, dù sao, những chi tiết chiến đấu này, rất có thể sẽ bị những kẻ địch kia của hắn lợi dụng.”

Thiếu niên áo bào trắng không khỏi nhắc nhở: “Đừng quên, chúng ta lần này đã mang tung tích Tô Dịch coi là tình báo chào bán ra ngoài, đổi ta là Tô Dịch, khẳng định đã hận Thập Phương các chúng ta.”

Hòa thượng mập mạp sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, nhịn không được trào phúng nói:

“Cũng không biết đầu lĩnh nghĩ như thế nào, cứ muốn xen vào, còn muốn lấy tung tích Tô Dịch để đổi tiền, quả thực chui vào trong lỗ đồng tiền rồi.”

Người khác đều im lặng một trận.

Trong bảy vị trưởng lão Đại Chu Thập Phương các, đại trưởng lão là nhân vật số một, nắm quyền lớn, nói một là một hai là hai, được bọn họ xưng hô là “đầu lĩnh” .

Đại trưởng lão cái gì cũng tốt, chỉ có một tật xấu, chính là quá si mê vơ vét của cải.

Như lần này nhằm vào tung tích Tô Dịch, bị đại trưởng lão coi là tình báo tuyệt mật để chào bán.

Thiếu niên áo bào trắng nói thầm: “Nếu đầu lĩnh biết chi tiết trận chiến đấu này, cũng không biết là sẽ hối hận lấy hành tung Tô Dịch để vơ vét của cải hay không.”

Ba người khác trăm miệng một lời: “Đầu lĩnh khẳng định không hối hận!”

Bọn họ quá rõ, chỉ cần có thể vơ vét của cải, liền không có gì là đầu lĩnh không dám làm.

Ngay lúc này, trong trời đêm nơi xa lại một trận tiếng xé gió vang lên ——

Một con Tật Quang Tước bay vút tới, đáp ở trên vai thiếu niên áo bào trắng.

“Ồ, có tờ giấy.”

Thiếu niên áo bào trắng từ trên mỏ Tật Quang Tước lấy xuống một tờ giấy, tùy tay mở ra.

Tất cả mọi người đều ghé đầu qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận