Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 150: Cát Trường Linh lưu bia Tô Dịch lưu chữ (1)

Phối với khuôn mặt nhỏ thanh lệ mang chút mũm mĩm trẻ con đó của nàng, có một loại khí chất mâu thuẫn mà độc đáo, trong thanh thuần vô tà mang theo một tia quyến rũ.
Áo đỏ như máu, da thịt như tuyết, thanh lệ lại quyến rũ, cho dù để người ta biết một thiếu nữ như vậy là quỷ vật, sợ là cũng không có nam nhân nào có thể không động lòng.

Tô Dịch cũng không khỏi âm thầm gật đầu, coi như hài lòng.

Thiên phú cùng ngộ tính Khuynh Oản rất xuất chúng, mắt thấy nàng có biến hóa như vậy, không khỏi làm người ta rất chờ mong nàng về sau sẽ lột xác đến mức nào.

Đương nhiên, đối với Tô Huyền Quân kiếp trước nhìn quen tuyệt thế sắc đẹp chư thiên mà nói, Khuynh Oản bây giờ, mị hoặc còn thiếu một ít hương vị, còn xa chưa thể dẫn lên hứng thú của hắn.

Khuynh Oản sau khi đi ra, đôi mắt đẹp to tròn nhìn quét xung quanh, sau đó rụt rè nói: “Tiên sư, đây là Quỷ Mẫu lĩnh sao, quả nhiên rất dọa người.”

Giọng nói mềm mỏng dễ nghe.

“Ngươi là quỷ, không phải người.”

Tô Dịch sửa đúng một câu, lúc này mới nói: “Dùng lực lượng cảm giác của ngươi nhìn một cái, nơi nào âm sát chi khí nặng nhất.”

Ở trên thân Lục Tuyệt Âm Thi chưa tìm được “âm sát linh mạch”, Tô Dịch tính tự mình đi tìm một lần.

Khuynh Oản rất thuận theo, cũng rất nghe lời, vội vàng lập tức nhắm mắt, vận chuyển tu vi toàn thân.

Ào ~

Chỉ thấy nàng váy đỏ như lửa, tung bay ở trong bóng đêm, lộ ra một đoạn chân ngọc mảnh mai lấp lánh, trên người có những luồng lực lượng âm hồn tối nghĩa bốc hơi.

Như một tuyệt sắc quỷ tiên, yêu mỵ như bức tranh.

Chỉ một lát sau, Khuynh Oản liền mở mắt, quay đầu nhìn về phía trong bóng đêm nơi xa.

“Cảm ứng được cái gì rồi?” Tô Dịch hỏi.

Khuynh Oản lắp bắp nói: “Tiên sư, lấy đạo hạnh của ta, chỉ có thể loáng thoáng cảm giác được, ở hướng Tây Bắc nơi xa, âm sát chi khí nồng đậm hơn xa so với nơi khác, cũng không biết, có phải nơi ngài muốn tìm hay không.”

“Hướng Tây Bắc, hẳn chính là khu vực một mảng ‘rừng đào’ kia Quách Bính nói.”

Tô Dịch trong lúc suy nghĩ, đã phân phó: “Ngươi ở phía trước dẫn đường.”

Trong bóng đêm, Tô Dịch và Khuynh Oản bước về phía Tây Bắc.

Dọc theo đường đi, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang, tiếng gió thổi cỏ cây, tiếng dã thú gào rống, ngoài ra, cũng chưa gặp phải quỷ vật gì.

Tô Dịch tự nhiên biết nguyên do trong đó.

Mãnh hổ ra ngoài, muôn thú đều tránh.

Đối với các quỷ vật bất nhập lưu kia mà nói, khí tức trên người Khuynh Oản giống như mãnh hổ, đủ để làm chúng nó sợ hãi tránh lui.

Chẳng qua, Khuynh Oản thiếu nữ nhát gan thẹn thùng này, sợ là rất khó ý thức được một điểm này.

Đi mãi về phía Tây Bắc, ước chừng sau nửa canh giờ.

Một mảng sương mù màu sắc rực rỡ chợt xuất hiện ở trong bóng đêm tối tăm, xa xa nhìn lại, như những dải tơ màu sắc rực rỡ bay xuống nhân gian, lấp lánh sáng lên, ở trong bóng đêm tỏ ra cực kỳ bắt mắt.

Nơi sương mù màu sắc rực rỡ bao trùm, là một cánh rừng đào liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối kia.

Xa xa, Khuynh Oản dậm chân, kinh nghi nói: “Tiên sư, âm sát chi khí kia ngay sâu bên trong một cánh rừng đào kia, chỉ là ta cũng cảm nhận được, trong rừng đào kia có một khí tức cực đáng sợ, tựa như chuyên môn khắc chế âm hồn như ta.”

Tô Dịch chăm chú nhìn một lát, con ngươi nổi lên nét kinh ngạc, nhẹ nhàng nói: “Nơi đây trong âm ôm dương, dương dựng âm sinh, thế mà là một mảnh ‘đất âm dương’ thiên nhiên, trách không được sẽ sinh ra đào hoa chướng nồng đậm như vậy.”

Sương mù màu sắc rực rỡ kia nhìn qua xinh đẹp rực rỡ, lại có thể xưng một trong các kịch độc thế gian, gọi là đào hoa chướng.

Vật sống một khi tới gần, chắc chắn sẽ bị chướng khí độc xâm nhập cơ thể, hóa thành một vũng nước mủ.

Sau đó, Tô Dịch cười lên, “Nếu ta dự liệu không sai, trong rừng đào này, không chỉ chôn một đoạn âm sát linh mạch, hẳn còn có một cây Thuần Dương Hỏa Đào cắm rễ ở trên âm sát linh mạch!”

Hắn đã hiểu.

Lục Tuyệt Âm Thi cho dù biết nơi đây chôn âm sát linh mạch, cũng tuyệt đối không dám tới gần cánh rừng đào này.

Nguyên nhân rất đơn giản, khí tức cây Thuần Dương Hỏa Đào kia, trời sinh khắc chế nó vật âm tà bực này!

“Có được đào hoa chướng nồng đậm như thế, tuổi một cây hỏa đào kia ít nhất cũng phải có năm trăm năm thời gian, tâm cùng quả cây này đã có thể xếp vào tứ phẩm, điều này ở Đại Chu triều, tuyệt đối cực kỳ hiếm thấy!”

Tô Dịch nghĩ đến đây, âm thầm may mắn mình lần này chưa sớm rời khỏi, nếu không, sợ là sẽ bỏ qua một cơ duyên này.

“Nắm thẻ trúc này trong tay.”

Tô Dịch lấy ra hai cái thẻ trúc, một cái đưa cho Khuynh Oản, một cái nắm ở trong tay mình.

Trên thẻ trúc này khắc một loại phù lục cơ sở, tên gọi “Tịnh Y phù”, nắm trong tay, có thể khu trừ tà túy lây dính, tránh được xích độc, độc chướng, thi độc, là một trong các bảo vật Tô Dịch lần này chuẩn bị cho hành động Quỷ Mẫu lĩnh.

Khuynh Oản cầm trong tay, sâu sắc phát hiện, một tia khí tức mát mẻ như gió nhẹ quanh quẩn toàn thân, thoải mái nói không nên lời.

Lúc này, hai người cùng nhau bước vào trong rừng đào.

Ào ~~

Đào hoa chướng tản ra ánh sáng lấp lánh như thủy triều từ bên cạnh hai người lui ra, không thể tới gần mảy may, tỏ ra rất thần kỳ.

Khuynh Oản không khỏi thầm khen, thủ đoạn của tiên sư, quả nhiên tuyệt không thể tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận