Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1117: Mới biết lư sơn chân diện mục (1)

Ba kiếm, ban Chu Phượng Chi cái chết!
Một màn trước mắt trình diễn, không thể nghi ngờ thực hiện lời lúc trước của Tô Dịch.

Toàn trường tĩnh mịch.

Bóng đêm càng thêm thâm trầm, thế mưa không có dấu hiệu giảm bớt.

Thu ý thấu xương, cũng không cách nào so sánh với sự rét lạnh giờ phút này trong lòng mọi người.

Bọn họ cơ thể phát lạnh, như rơi vào hố băng!

Trận chiến đấu này, trước sau chỉ trong giây lát.

Tô Dịch cũng chỉ ra ba kiếm.

Nhưng ba kiếm này, lại như một cái búa tạ, đập mọi người tâm thần run rẩy, đầu ngây dại, cũng thiếu chút nữa không dám tin vào mắt.

Ai có thể ngờ được, một thiếu niên Nguyên Phủ cảnh, có thể ở trong một kiếm, đánh bị thương Hóa Linh cảnh sơ kỳ Chu Phượng Chi?

Ai có thể ngờ được, ở dưới kiếm thứ hai của Tô Dịch, thân thể Chu Phượng Chi cũng bị trảm, nếu không phải trốn tránh kịp thời, ngay cả thần hồn cũng thiếu chút nữa bị lau đi?

Mà kiếm thứ ba đó, càng như là đi qua sân, ở dưới thế cục tất thắng, tiễn kẻ địch hoàn toàn lên đường!

Ào ào ào!

Mưa thu xối xả, đánh tan đi mùi máu tanh tràn ngập trong thiên địa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Ly trắng bệch, mất hồn mất vía, thân thể mềm mại thon dài kia run nhè nhẹ, trong một đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập hoảng hốt.

Ba kiếm đó của Tô Dịch hoàn toàn đánh tan sự kiêu ngạo trong lòng nàng, đảo điên nhận biết của nàng, dẫn tới tâm thần cũng có chút khủng bố, thật lâu không thể phục hồi tinh thần.

Trong lòng Thu Hoành Không kích động, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, kiếm đạo của Tô đạo hữu... Thì ra cũng đã mạnh đến bực này! ?

Đào Vân Trì, Cốc Đằng Ưng các truyền nhân Thiên Xu Kiếm Tông, thì sợ tới mức mặt như màu đất, như cha mẹ chết.

Bọn họ cũng không phải không rõ sự lợi hại của Tô Dịch, lúc trước ở quỷ thành Thanh Hòe quốc, Đào Vân Trì và Cốc Đằng Ưng đã từng tự mình cảm nhận thực lực Tô Dịch đáng sợ cỡ nào.

Nhưng đánh vỡ đầu bọn họ cũng không ngờ, Tô Dịch thiếu niên Nguyên Phủ cảnh bực này, thế mà có thể tiêu diệt Chu Phượng Chi!

Cần biết, vượt cảnh giới đối trận chém giết, có ba loại tình huống.

Một loại là có được thực lực có thể vượt cảnh giới đánh ngang tay với đối thủ, nhưng cũng chỉ như thế.

Loại thứ hai là có thể vượt cảnh giới đánh chết đối thủ, loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có.

Tựa như tương tự ở trên hồ Kim Lân này, thiếu niên Tằng Bộc từng lấy một đôi nắm đấm đánh bại Thang gia lão tổ Thang Tiêu Sơn.

Không thể nghi ngờ, Tằng Bộc đã có được nội tình tiêu diệt Thang Tiêu Sơn.

Mà loại thứ ba là không chỉ có thể vượt cảnh giới giết địch, còn có được thực lực tuyệt đối nghiền áp!

Chẳng qua loại tình huống này, phóng mắt khắp thiên hạ, nhìn chung cổ kim cũng có thể nói hiếm thấy, trăm ngàn năm cũng không chắc có thể thấy một người, gần như truyền thuyết.

Dù sao, có thể có được thực lực vượt cảnh giới đối chiến, cũng đã là kỳ tài trong vạn người không có một.

Nếu có thể ở trong đối chiến vượt cảnh giới, còn có được thực lực tuyệt đối nghiền áp, vậy hoàn toàn đủ để đảo điên tưởng tượng cùng nhận biết của người đời, có thể xưng là yêu nghiệt nghịch thiên!

Mà bây giờ, loại tình huống thứ ba này, đã trình diễn ở trên người Tô Dịch, hắn không chỉ có thể đánh bại Chu Phượng Chi, còn có thể giết y như giết gà giết khỉ!

Vẻn vẹn ba kiếm, bẻ gãy nghiền nát, chém Chu Phượng Chi ở trong tích tắc!

“Không, không có khả năng... Điều đó không có khả năng! !”

Chu Tri Càn kêu to, bộ dạng như điên cuồng, rõ ràng bị đả kích cảm xúc mất khống chế, cả người ở trong một loại dấu hiệu như sụp đổ.

Lúc trước, trong lòng hắn phấn khởi, chờ mong vô cùng, tự nghĩ lần này đủ để báo thù, giải mối hận trong lòng.

Nhưng nào ngờ, Chu Phượng Chi bị hắn coi là chỗ dựa lại bị giết!

Phốc!

Một đạo kiếm khí lóe lên, đầu Chu Tri Càn bay lên.

Giết loại nhân vật này, đối với Tô Dịch mà nói, hoàn toàn không có cảm giác thành tựu gì, chỉ như phất đi một con ruồi bọ, cũng lười nói lời thừa.

Đến tận đây, Chu Phượng Chi cùng Chu Tri Càn đều mất mạng!

“Tô Dịch, ngươi...”

Đào Vân Trì kêu to, như bị cái chết của Chu Tri Càn kích thích.

Mà khi ánh mắt Tô Dịch nhìn qua, Đào Vân Trì nhất thời như vịt bị bóp cổ, thanh âm im bặt, cả người run rẩy, đầu cúi xuống, không dám đi đối diện với Tô Dịch.

Đâu chỉ Đào Vân Trì, phụ cận các truyền nhân Thiên Xu Kiếm Tông kia đều bị hung uy của Tô Dịch dọa, ai cũng sợ hãi rụt rè, nơm nớp lo sợ.

Tô Dịch nào sẽ để ý tới những nhân vật không thể lên được mặt bàn này.

Hắn một tay bung dù, một tay để sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Thuật trên hồ Kim Lân nơi xa, nói: “Bây giờ, ngươi còn có gan quyết đấu với ta hay không?”

Thanh âm bình thản.

Nhưng lại như một tiếng sấm rền, nổ vang ở trong lòng Vũ Văn Thuật.

Khuôn mặt cứng rắn như đá của hắn biến ảo, hai tay thu ở tay áo bào nắm chặt, lồng ngực phập phồng một phen, lâm vào trong im lặng.

Thẳng đến bây giờ, Vũ Văn Thuật mới rốt cuộc rõ, hôm nay lúc ở luyện khí phường Bảo Tụy lâu, vì sao Tô Dịch sẽ nói mình căn bản không xứng xưng là đối thủ của hắn.

Cũng rốt cuộc rõ, vì sao ở đêm khuya giờ tý bên hồ Kim Lân, Tô Dịch muốn chỉ đầu mâu về phía Chu Phượng Chi trước.

Không phải cuồng vọng, không phải kiêu ngạo, không phải vô tri không sợ biết rõ nhất định phải chết cũng muốn chết ở dưới tay Chu Phượng Chi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận