Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2846: Hữu tửu dư sinh (2)

Con chó cỏ trợn to mắt, tiểu tử này... thế mà còn dám sai sử mình! ?
Mà ở nơi xa, Người Đánh Cá như bị sét đánh, tức giận đến mức cả người phát run, để một con chó đến đối phó mình?

Không khỏi khinh người quá đáng!

Nhưng ngay sau đó, Người Đánh Cá xoay người bỏ chạy.

Hồng Vân chân nhân thấy vậy, nhẹ nhàng đá con chó cỏ một cước, “Đi.”

Con chó cỏ giật bắn cả người, sau khi ánh mắt u oán trừng mắt nhìn Tô Dịch một cái, sải bước, bóng người bỗng dưng biến mất không thấy.

Sau đó, mọi người liền nhìn đến một hình ảnh không thể tưởng tượng.

Dưới bầu trời nơi cực xa, một cái móng vuốt chó thật lớn như che trời ầm ầm vỗ xuống, Người Đánh Cá đang chạy trốn cũng không kịp né tránh, đã bị đập nát bét.

“Cái này...”

Bọn Trang Bích Phàm trợn mắt há hốc mồm.

Tùng Hạc thì âm thầm cảm thán, ai dám tưởng tượng ngay cả một con chó bên cạnh Hồng Vân chân nhân, cũng cường thế đến vậy?

Vù!

Con chó cỏ bỗng dưng dịch chuyển tới.

Nó tới trước mặt Tô Dịch, nâng lên móng vuốt quơ quơ, lạnh lùng nói: “Thấy chưa, dưới một chưởng của bổn tọa, nhân vật dưới Vũ Hóa cảnh chẳng khác nào tờ giấy, về phần ngươi... Ha ha, tự mình cân nhắc một chút!”

Tô Dịch cười xoa xoa đầu chó, khen ngợi: “Lợi hại!”

Con chó cỏ: “...”

Một cái chớp mắt này, nó lộ ra răng nanh trắng như tuyết, hận không thể một ngoạm cắn chết tên khốn kiếp này.

Lúc này, Tùng Hạc đi lên trước, cung kính hướng Hồng Vân chân nhân hành lễ nói:

“Chân nhân, Huyết Đăng Phật Chủ và Quỷ thư sinh đã chết, bảo vật trong hang ổ của bọn họ tuyệt đối không thể tiện nghi người khác, tại hạ cả gan, khẩn cầu chân nhân cho phép, đi xử lý việc này.”

Hồng Vân chân nhân nghĩ một chút, nói: “Được.”

Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Dịch, nói: “Còn có việc khác chưa xong không?”

Tô Dịch khẽ lắc đầu.

“Vậy đi thôi.”

Hồng Vân chân nhân quay người mà đi.

Tô Dịch hướng về đám người Ngụy Sơn Trang Bích Phàm gọi một lần, liền cùng nhau đuổi theo.

...

Trước nhà đá.

Con chó cỏ kia ngồi xổm nơi đó, đang trông một nồi sủi cảo chìm nổi ở trong nước sôi.

Hồng Vân chân nhân tới trong vườn rau ở bên, hái một ít dưa chuột trong veo như nước, dùng sọt chứa, đưa cho đám người Tô Dịch.

“Ta đi lấy rượu cho ngươi.”

Hồng Vân chân nhân lại quay người đi vào nhà đá.

Mọi người nhìn nhau.

Luôn cảm giác có chút không chân thực.

Một vị tồn tại khủng bố cỡ đó, hôm nay lại giống như nông phụ ẩn cư điền viên, ở nơi này lo liệu tất cả.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ là không ai dám tin tưởng.

“Lớn có thể vô lượng nhỏ có thể vô hình, vị chân nhân này không thẹn là tồn tại như tiên thần.”

Trang Bích Phàm thổn thức.

Rốp!

Minh Vương ăn một miếng dưa chuột, giòn ngọt ngon miệng.

Sau đó, nàng trợn to đôi mắt đẹp, giật mình nói: “Dựa chuột này... Quả thực so với một ít linh quả mùi vị còn ngon hơn, hơn nữa còn ẩn chứa linh khí thuần hậu.”

Mọi người ngẩn ra, bắt đầu lục tục ăn, quả nhiên phát hiện, dưa chuột nhìn như tầm thường này, quả thực có thể so với tuyệt thế bảo dược hàng đầu trên đời, hơn nữa mùi vị tuyệt không thể tả.

Mọi người đều rõ ràng cảm nhận được, đạo hạnh bản thân thế mà được tẩm bổ cùng tẩy luyện rõ ràng, lỗ chân lông toàn thân thư giãn, lâng lâng muốn say.

“Dế nhũi.”

Nơi xa, con chó cỏ khinh rẻ mở miệng, “Hạt giống dưa chuột này từ một khắc đó trồng xuống bắt đầu, đã bị chủ thượng nhà ta lấy nước ‘Vô Cấu Chân Tuyền’ tưới, cách mỗi bảy ngày, liền cần hấp thu một bộ phận khí tức hỗn độn của Ngũ Sắc Nhưỡng, thẳng đến lúc nó khai hoa kết quả, sáng sớm mỗi ngày cần hấp thu khoảng ba cân Vũ Hóa Linh Thủy, thẳng đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới chín.”

“Nếu không phải Vô Định Ma Hải này lực lượng đại đạo khô kiệt, tràn ngập khí tức nguyền rủa, lấy năng lực của chủ nhân nhà ta, đủ có thể trồng ra dưa chuột tiên phẩm thật sự.”

“Dù vậy, như dưa chuột các ngươi bây giờ cầm, cũng có thể so với linh đan diệu dược hạng nhất trên Vũ Hóa Chi Lộ.”

“Các ngươi kiềm chế chút, đừng ăn nhiều, vô phúc tiêu thụ làm bản thân chết no.”

Dứt lời, con chó cỏ trừng mắt, không để ý đám người Tô Dịch nữa.

Mọi người: “...”

Bọn họ đây là bị một con chó khinh bỉ thật sâu?

“Một con chó mà thôi, đừng chấp nhặt với nó.”

Tô Dịch lười biếng ngồi ở ghế mây, vừa ăn dưa chuột, vừa không bận tâm nói.

Con chó cỏ: “? ? ?”

Nó giật giật mặt chó, ánh mắt không tốt, hận không thể cắn tiểu tử nói năng lỗ mãng kia một phát.

Nhưng cuối cùng, nó nhịn xuống.

Mặc kệ như thế nào, đây là vị khách đầu tiên trong năm tháng từ xưa đến nay chủ nhân mời đến, nó dù to gan lớn mật, cũng không dám quá lỗ mãng.

Tô Dịch đánh giá vườn rau kia nơi xa.

Nơi đây quả thực rất bất phàm, nhìn như chỉ phạm vi chín trượng, lại tràn ngập sinh cơ mênh mông khó có thể nói bằng lời.

Dưa chuột rau diếp rau hẹ cây cải củ các vật trồng ở trong vườn rau kia, ở trong thế tục đều bình thường có thể thấy được, nhưng cẩn thận cảm ứng, thì có thể rõ ràng cảm nhận được, có những luồng tiên khí tràn ngập trong những cây trái kia.

Ngay cả trong bùn đất cũng ẩn chứa khí tức tối nghĩa hỗn độn!

Cái này không thể nghi ngờ quá mức kinh người.

Thẳng đến lúc ăn hết dưa chuột trong tay, Tô Dịch cũng không khỏi kinh ngạc phát hiện, một thân đạo hạnh kia của mình vậy mà lại tinh tiến một chút!

Lại nhìn đám người Trang Bích Phàm Ngụy Sơn, cũng đều cả người tắm rửa đạo quang, khí cơ nổ vang, ai cũng lâng lâng như uống say.

Bạn cần đăng nhập để bình luận