Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 194: Lấy vị trí Quốc sư ra hứa (1)

“Trong lòng ngươi có phải đã có đối tượng hoài nghi phải không?”
Đột nhiên, một thanh âm mang theo từ tính độc đáo vang lên.

Trong lòng thanh niên áo bào tím chấn động, chỉ thấy Thanh Khâm ngồi thiền ở cách đó không xa không biết khi nào đã mở mắt, đang nhìn về phía mình.

“Không sai.”

Thanh niên áo bào tím gật đầu, giọng điệu trong trầm trọng lộ ra một tia lạnh lùng, “Biết hành động của ta lần này, chỉ có Tam ca ta, ta hoài nghi cho dù hắn không phải hung thủ, nhưng tin tức cũng rất có thể là từ hắn bên kia tiết lộ.”

“Quan hệ của ngươi cùng tam điện hạ không phải vẫn luôn rất tốt?”

Thanh Khâm có chút khó hiểu.

Thanh niên áo bào tím thở dài nói: “Chúng ta đều là con của phụ hoàng, là tay chân với nhau, nhưng sinh ở nhà đế vương, giữa chúng ta các huynh đệ này có tư cách kế thừa đại thống, ngược lại là kẻ thù lớn nhất.”

Nói đến đây, hắn lắc lắc đầu, hứng thú rã rời, không muốn bàn nữa.

“Tranh chấp hoàng quyền thế tục, kết quả là chung quy là nhất thời, đáng tiếc, các ngươi những kẻ trong cuộc này tóm lại là nhìn không thấu.”

Giọng nói Thanh Khâm mang theo một tia mỉa mai, “Nói trước với ngươi một tiếng, chờ hành động lần này kết thúc, ta sẽ lập tức khởi hành quay về tông môn.”

Thanh niên áo bào tím giật mình, cười khổ nói: “Ta sớm có dự cảm, lấy tính tình cao thượng của sư thúc, là không có khả năng lưu lại phò tá ta, lại không ngờ sẽ là nhanh như vậy.”

Thanh Khâm vẻ mặt điềm đạm nói: “Ta một lòng truy cầu đại đạo, sao có thể có tâm tư để ý tới bè lũ xu nịnh trong thế tục này. Ngươi cũng không cần giả bộ đáng thương, bằng thân phận của ngươi, thu nạp một ít võ đạo tông sư cho ngươi sử dụng, cũng là chuyện dễ dàng.”

Mắt thấy lời cũng đã nói đến mức như vậy, thanh niên áo bào tím cũng thu liễm tâm tư, không nói thêm nữa.

Nhưng sau đó, hắn chợt nhớ tới một sự kiện, vẻ mặt cổ quái nói: “Sư thúc, còn có một việc ta phải nói một tiếng với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Tô Dịch đó nói, bảo ngươi đừng quên lời tối nay nói.”

Nghe vậy, Thanh Khâm đầu tiên là ngẩn ra, chợt một đôi mắt như lưỡi đao sáng lên, khuôn mặt minh diễm tuyệt tục cũng hơi cứng đờ, cả người mất tự nhiên một phen, trong lòng lại dâng lên một tia cảm giác không ổn nói không nên lời.

Tên kia...

Hẳn sẽ không là có ý đồ với mình chứ?

Dưới ánh nến, trái tim người đẹp như thủy triều, mày ngài nhíu chặt.

...

Sáng sớm hôm sau.

Khi Tô Dịch từ trong ngồi thiền tỉnh lại, lâu thuyền đã tiếp tục di chuyển ở trong sông Đại Thương, tất cả đều khôi phục yên tĩnh.

Khi ra khỏi phòng, tới tầng một lầu các, chỉ thấy bọn Viên Lạc Hề sớm chờ ở đó.

Trên một cái bàn, còn chuẩn bị bữa sáng phong phú.

“Tô tiên sinh, chỉ chờ ngài cùng nhau dùng bữa.”

Viên Lạc Hề giọng thanh thúy nói.

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ rạng rỡ như nắng sớm nước mùa xuân, giọng điệu lộ ra vô cùng thân thiết.

Biến hóa vi diệu này, bị Tô Dịch thấy ở đáy mắt, không khỏi cười cười, tùy ý ngồi xuống, nói: “Cùng nhau ăn đi.”

Bọn Viên Lạc Hề, Trình Vật Dũng, Hoàng Càn Tuấn lúc này mới lần lượt ngồi xuống.

Đang lúc ăn cơm, Trình Vật Dũng đột nhiên ho khan một trận.

Tô Dịch nhíu mày nói: “Ngươi tối qua bị thương?”

Trình Vật Dũng cười nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, vấn đề không lớn.”

Hoàng Càn Tuấn nhịn không được nói: “Tô ca, tối qua Trình tiền bối một đường truy kích tặc tử kia từng mở mồm nhục mạ ngươi, dưới liều mạng mới bị thương.”

Tô Dịch giật mình, lúc này mới nhớ tới cái gì, nói: “Chính là kẻ nói muốn một đao chặt đầu ta?”

Trong đầu đã hiện ra hình tượng văn sĩ trung niên kia tối hôm qua.

Hoàng Càn Tuấn cười nói: “Đúng vậy, nhưng đầu người này đã bị Trình tiền bối chặt xuống trước.”

“Có lòng rồi.”

Tô Dịch không khỏi nhìn Trình Vật Dũng thêm một cái.

Trình Vật Dũng vội vàng nói: “Tô tiên sinh đừng khách khí, đây vốn là điều Trình mỗ phải làm.”

Ngay lúc này, ngoài lầu các vang lên một thanh âm trầm ổn hùng hậu ——

“Lão Trình, Tô công tử đã tỉnh hay chưa?”

“Là Trương Nghị Nhận đến đây.”

Trình Vật Dũng thấp giọng nói, “Tô tiên sinh, chuyện tối hôm qua, hắn đã biết, nếu ta đoán không sai, hắn là đến cảm tạ ngài.”

Nói xong, hắn đã đứng dậy đi nghênh đón.

Tô Dịch vừa ăn cơm, vừa phân phó Viên Lạc Hề nói: “Ngươi nói chuyện tối hôm qua với ta.”

Lời nói bình thản tự nhiên.

Viên Lạc Hề nhất thời buông bát đũa, giọng trong veo, như chim hót nơi khe vắng, bắt đầu nói chuyện tối hôm qua.

Hoàng Càn Tuấn nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi khâm phục một phen.

Đường đường hòn ngọc quý trên tay Viên thị, đại tiểu thư nổi tiếng quận thành Vân Hà, lại bị Tô ca sai sử giống thị nữ, cái này ai dám tin?

Mà Viên Lạc Hề tính cách điêu ngoa kiêu hoành cỡ nào, cũng dám đi đạp ‘bộ ấm chén’ của Chương gia đại thiếu Chương Viễn Tinh, chỉ có ở trước mặt Tô ca, lại thuận theo vô cùng.

Hơn nữa xem vẻ mặt nàng, tựa như bộ dáng còn rất vui mừng...

Làm một công tử ca từng quanh năm lưu luyến thanh lâu thuyền hoa, Hoàng Càn Tuấn làm sao nhìn không ra, lúc này nếu Tô Dịch là cố ý, Viên Lạc Hề nhất định khó thoát khỏi ma chưởng, thoải mái có thể thu phục.

Điều này bảo Hoàng Càn Tuấn làm sao không khâm phục?

Hắn tự xưng là thủ đoạn theo đuổi nữ nhân cũng là thuận buồm xuôi gió, hạ bút thành văn.

Nhưng bây giờ, nhưng không khỏi sinh ra cảm giác ngước nhìn núi cao đối với Tô Dịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận