Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 105: Đêm thịnh yến đèn đuốc như họa (2)

Khi tới ngoài cổng thành, chỉ thấy trên mặt sông rộng trăm trượng kia của sông Đại Thương, từng sợi xích màu đen thô to ngang dọc trên nó, lan tràn mãi đến bờ bên kia.
Trên sợi xích trải phiến đá thật dày, giống như một cây cầu đá trăm trượng rộng rãi vô cùng, quán thông hai bờ sông Đại Thương.

Đây là “cầu Long Môn” .

Mà ở vùng trung ương sông Đại Thương dựng một lôi đài thật lớn, cao chừng ba trượng, phạm vi mười trượng, toàn thân thế mà đúc từ tinh thiết màu đen.

Long Môn yến hội tối nay, sẽ trình diễn ở phụ cận lôi đài.

Tòa lôi đài này, cũng được gọi “Long Môn lôi”, lấy ý ngư dược long môn (cá chép vượt long môn).

Lúc này, sớm có rất nhiều người hành tẩu ở trên dòng sông lớn, rộn ràng nhốn nháo, náo động vô cùng.

Không thiếu những người dân thường xem náo nhiệt.

Lúc buổi tối, vô luận là thành Quảng Lăng, hay là thành Lạc Vân bờ bên kia, trừ phi có thiếp mời, nếu không người thường căn bản không thể bước lên cầu Long Môn này.

“Tô Dịch.”

Cách đó không xa, đột nhiên có một đám người đi tới, cầm đầu chính là Văn Thiếu Bắc.

Văn Thiếu Bắc khoanh hai tay trước ngực, cười tủm tỉm nói: “Hồ bằng cẩu hữu kia của ngươi đâu, sao không thấy hắn đi cùng ngươi?”

Tô Dịch khẽ nhíu mày, lúc này mới ý thức được Văn Thiếu Bắc nói là Hoàng Càn Tuấn.

“Ta đi con bà ngươi, ngươi mắng ai hả?”

Bỗng nhiên, một tiếng quát mắng vang lên.

Chỉ thấy chỗ một bên khác của đám người, một bóng người lao tới, túm chặt vạt áo Văn Thiếu Bắc, nâng tay một cái tát hung hăng vả xuống.

Bốp!

Trong tiếng tát vang thanh thúy, má Văn Thiếu Bắc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sưng lên, khóe môi chảy máu, cả người đều bị một cái tát này đánh cho ngẩn ra.

“Hoàng... Hoàng thiếu! ?”

Văn Thiếu Bắc há hốc mồm.

Hắn vừa rồi rõ ràng không thấy được bóng người Hoàng Càn Tuấn, mới dám trước mặt Tô Dịch trào phúng thành tiếng.

Nào ngờ, vừa dứt lời, Hoàng Càn Tuấn tên thiếu gia hư hỏng này đã lao vút tới!

Đám con em Văn gia phía sau Văn Thiếu Bắc cũng đều vẻ mặt kinh ngạc, có chút hoảng hốt.

Hoàng Càn Tuấn cười dữ tợn nói: “Tiểu tử ngươi thật đúng là trí nhớ kém, đã như vậy, ta trước hết đánh gãy một cái chân chó của ngươi!”

Hắn muốn ra tay.

“Dừng tay!”

Chợt, một tiếng hừ lạnh vang lên, Văn Giác Nguyên không biết khi nào xuất hiện, đã vội vàng đi tới, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy lạnh lùng.

Bốp!

Nhưng Hoàng Càn Tuấn vẫn vung một cái tát ở trên mặt Văn Thiếu Bắc, đánh cho người sau miệng mũi trào máu, trên mặt giống như nở hoa, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Ngươi...”

Trong mắt Văn Giác Nguyên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, rõ ràng đã bị chọc giận.

Nhưng sau đó, thân thể hắn cứng đờ, phát hiện nơi xa có một ánh mắt lạnh như băng nhìn tới.

Hắn giương mắt nhìn, chỉ thấy trong đám người nơi xa, Hoàng thị tộc trưởng Hoàng Vân Xung áo bào tím, khí độ uy nghiêm, đang mặt không biểu cảm nhìn về phía nơi này.

Điều này làm Văn Giác Nguyên nhất thời bình tĩnh lại.

Hắn hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Hoàng Càn Tuấn, còn nhớ lời ta ngày đó nói không, có chim thì tối nay trên Long Môn yến hội, ngươi ta luận bàn một chút?”

Hoàng Càn Tuấn nói không cần nghĩ ngợi: “Có gì không thể?”

Dứt lời, hắn hất Văn Thiếu Bắc ra bên ngoài, phủi tay, cười hì hì nói: “Văn Giác Nguyên, ta chờ hôm nay rất lâu rồi!”

Ánh mắt hắn dâng trào thô bạo, ý chí chiến đấu như thiêu đốt.

Hoàng Càn Tuấn như vậy, khiến Văn Giác Nguyên bất ngờ một phen, cảm thấy có chút xa lạ, lông mày cũng không khỏi nhíu lại.

Hồi lâu sau, hắn mới lạnh nhạt nói: “Vậy tối nay gặp, chúng ta đi!”

Văn Giác Nguyên phẩy tay áo bỏ đi.

Đám người Văn Thiếu Bắc đều vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, vội vàng đuổi theo.

“Cái gì vậy!”

Hoàng Càn Tuấn nhổ một bãi nước bọt, khi quay mặt về Tô Dịch, đã là nụ cười tràn đầy trên mặt, nói, “Tô ca, tên kia không làm ngài tức chứ?”

Tô Dịch lắc đầu nói: “Ngươi vẫn là nghĩ một chút tối nay đối mặt Văn Giác Nguyên như thế nào đi, ta đi trước một bước.”

Hắn cũng không ngờ, chỉ dừng chân ở đây một lát, sẽ đụng tới một cái nhạc đệm nhỏ như vậy.

Rất nhanh, bóng người Tô Dịch biến mất ở trong cổng thành.

“Thế nào, Tô công tử sẽ tham gia yến hội tối nay hay không?”

Hoàng Vân Xung từ nơi xa đi tới.

Hắn vốn định đi chào hỏi với Tô Dịch, nhưng thấy đối phương đi thẳng vào cổng thành, liền rất biết điều chưa đi quấy rầy.

“Con mấy ngày trước từng hỏi, Tô ca không để yến hội tối nay vào mắt.”

Hoàng Càn Tuấn lắc đầu.

Hoàng Vân Xung cũng không khỏi có chút thất vọng, tặc lưỡi nói: “Ta lúc trước còn muốn sắp xếp cho Tô công tử một ghế khách quý đây.”

Sau đó, vẻ mặt hắn nghiêm túc, nói: “Con trai, nếu tối nay gặp Văn Giác Nguyên, nhớ không thể cậy sức sính hung, một khi thất lợi, chủ động nhận thua cũng không mất mặt.”

Hoàng Càn Tuấn vâng một tiếng, nói: “Phụ thân, con không sợ thành bại.”

Hoàng Vân Xung thở dài: “Theo ta được biết, Lý gia Lý Mặc Vân kia sẽ không tham gia Long Môn yến hội lần này, dưới tình huống bực này, trong toàn bộ thành Quảng Lăng, tính đi tính lại, cũng chỉ có Văn Giác Nguyên có hy vọng thật lớn đoạt được hạng nhất của thi đấu Long Môn.”

“Con mặc dù không phải đối thủ của hắn, cũng không cần nổi giận, có Tô công tử truyền thụ diệu pháp, về sau thành tựu của con, nhất định ở trên Văn Giác Nguyên!”

Nói xong lời cuối cùng, tâm tình Hoàng Vân Xung lại tốt lên, đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy ý cười.

Hoàng Càn Tuấn gật gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận