Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 603: Kiếm ngự thế thiên địa (3)

“Cương mà không hóa, nhu mà vô lực, tiên pháp cỡ này, chỉ làm trò cười.”
Tô Dịch mỉa mai mở miệng.

Cuối cùng, Tư Đồ Cung chém ra một đạo đao khí màu đỏ, Mạc Kình Thương vung Thất Sát Xích, gần như là cùng nhau đánh tới.

Chỉ thấy Tô Dịch đạp bước trên không, bỗng nhiên ra liên tục hai chưởng.

Một chưởng như lưỡi đao, vạch quỹ tích huyền diệu, chém ở trên một đạo đao khí màu đỏ kia, hai bên va chạm, kẻ sau nổ tung.

Một chưởng như búa tạ, hung hăng đánh lên Thất Sát Xích, cây thước ngọc này tính cả Mạc Kình Thương cùng nhau, giống như diều đứt dây bay ngược đi.

Ầm ầm!

Dòng lũ do chiến đấu sinh ra lúc này mới khuếch tán, tỏa ngang ra bốn phía, chấn động thiên địa mây trôi vần vũ, thanh âm như tiếng sấm liên tục rơi xuống đất, truyền khắp núi non hoang dã phụ cận.

Trời rung đất chuyển.

Trong dòng chảy hỗn loạn bay ra, tay áo Tô Dịch bay bay, than nhẹ lắc đầu:

“Bằng trình độ võ đạo bực này của các ngươi, trách không được những năm gần đây, sẽ khốn đốn ở trong Vô Lậu cảnh, không thể vấn đỉnh con đường nguyên đạo.”

Thanh âm nhẹ nhàng, vang vọng bầu trời đêm.

Trong đạo quan, đám người Văn Trọng Viễn chấn động trợn mắt há hốc mồm.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, Tô Dịch chỉ một cú đấm, một cái gõ, một phát vạch, hai chưởng, đã phân biệt phá vỡ năm vị tiên thiên võ tông liên thủ vây công!

Hắn như trích tiên, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn thuận miệng bình luận, thong dong lạnh nhạt, rõ ràng chưa xuất toàn lực!

Điều này quá rung động lòng người! !

“Đây... Đây còn là người sao?”

Văn Trọng Viễn hoàn toàn thất thần, giống như thấy một vị tiên nhân đang chiến đấu, bởi vì lực lượng cỡ đó hoàn toàn vượt qua nhận biết của lão.

Mà đám người Lý Quý, Tiểu Hà cô nương, đều sớm tâm thần thất thủ, hoàn toàn ngây dại.

Bọn họ vốn tưởng Tô Dịch gặp vây công như vậy, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ai từng nghĩ, kết quả hoàn toàn trái ngược!

Dưới bóng đêm.

Đám người Tư Đồ Cung, Liệt Dương chân nhân, Mạc Kình Thương đều sắc mặt ngưng trọng.

Tuy bọn họ trước khi hành động, đã từng đánh giá đầy đủ chiến lực của Tô Dịch, cuối cùng quyết định cùng nhau liên thủ tấn công, vốn tưởng có thể nắm chắc chín phần mười.

Nhưng thật sự giao thủ bọn họ mới phát hiện, thiếu niên áo bào xanh mười bảy tuổi này, thực lực vậy mà lại khủng bố đến thế!

“Trách không được kẻ này dám kêu gào cược mạng với chúng ta... Các vị, lúc này quả thực cần chúng ta cùng nhau liều mạng, nếu không, sợ là không bắt được kẻ này.”

Hít sâu một hơi, nam tử áo bào trắng cao gầy kia trầm giọng mở miệng.

Người khác ánh mắt lóe lên, khí tức toàn thân càng thêm khiếp người đáng sợ.

Bọn họ sao có thể không rõ, còn không toàn lực ứng phó, thắng bại khó liệu?

Thấy vậy, Tô Dịch giương mắt nhìn nhìn một vầng trăng sáng kia trên trời, nhẹ nhàng nói: “Quả thực không cần trì hoãn thời gian nữa...”

Hắn vốn tưởng, một trận chiến này có năm vị tiên thiên võ tông liên thủ, có lẽ có thể đủ chiến một trận.

Nhưng bây giờ, hắn mới ý thức được, đây chung quy là một ít tiên thiên võ tông trong thế tục, có lẽ đều có uy danh vang dội thiên hạ.

Nhưng nếu là đặt ở Đại Hoang Cửu Châu, cũng chỉ là một đám tiểu nhân vật còn chưa thật sự bước vào con đường tu hành mà thôi.

Ngay cả “tu sĩ” cái xưng hô này cũng không xứng.

Keng!

Huyền Ngô kiếm lặng yên xuất hiện trong tay Tô Dịch, ánh mắt hắn trở nên lạnh nhạt mà bình tĩnh.

Mất đi hứng thú chiến đấu, vậy chỉ còn lại có quá trình phân ra thắng bại cùng sinh tử, làm người ta cũng không muốn đi lãng phí thời gian nữa.

Kiếm ngân vang u u.

Khí tức toàn thân Tô Dịch lặng yên biến hóa, từng luồng khí hư ảo mắt thường có thể thấy được, từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, lấy Tô Dịch làm trung tâm, hình thành một cơn bão không khí thật lớn.

Hòa thế trời đất vào thân mình!

Một cái chớp mắt đó, ở trong mắt mọi người, Tô Dịch liền như một vị quân vương chấp chưởng thiên địa, núi sông vạn tượng thần phục ở trước người hắn.

Đây thuần túy là một loại đại thế, một loại lực lượng hóa dùng cái uy của thiên địa.

Nhưng rung động mang đến cho người ta lại đến tình trạng tột đỉnh.

“Mau ra tay! !”

Liệt Dương chân nhân biến sắc, lớn tiếng rống to.

Người khác cũng ý thức được nguy hiểm, biết không thể giữ lại nữa, thiếu niên trước mắt như trích tiên cũng như yêu nghiệt này, là đại địch bọn họ trước nay chưa từng gặp phải!

Ầm!

Toàn thân Liệt Dương chân nhân như thiêu đốt, hai tay chợt suy diễn tuyệt thế võ học, chỉ thấy trên không, như có ngàn vạn luồng lửa bốc lên đan xen.

Cuối cùng ngưng kết làm một đạo hỏa diễm thần ấn cô đọng đến mức tận cùng!

Xích Diễm Phần Không Ấn!

Đây là sát chiêu áp đáy hòm của Liệt Dương chân nhân, không đến lúc liều mạng, sẽ không dễ dàng thi triển.

Vù!

Tư Đồ Cung thúc giục Bích Huyết Đao, phát ra một tiếng rít, chân khí trên người hắn bừng bừng, ngay cả tay áo bào cũng phồng lên mãnh liệt, rõ ràng đã dốc hết toàn lực.

Một đạo đao khí màu máu dài khoảng năm trượng, ngưng tụ từng tấc một trên không.

Đao khí này lấp lánh chói mắt, mũi nhọn vô lượng như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy, trong lưỡi đao kia như có núi thây biển máu đang sôi trào rít gào, khủng bố vô cùng.

“Kiếm lên!”

Mà nam tử áo bào trắng cao gầy kia thì quát to một tiếng, râu tóc dựng lên, khí cơ cả người nâng lên tụ tập đến đỉnh phong nhất, trường kiếm trong bàn tay dày nặng như núi thần, chậm rãi nâng hờ ở trước người.

Sau đó bổ một phát vào khoảng không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận