Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 480: Trường kiếm ỷ thiên ai dám thử (4)

Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Đặt ở nơi đó là được.”
Viên Lạc Vũ nghĩ chút, lại nói: “Tô tiên sinh, cha ta nói, muốn đến bái phỏng ngài, ngài xem khi nào thích hợp?”

“Ngày mai đi.”

Tô Dịch thuận miệng nói.

Rất nhanh, Viên Lạc Vũ đã dẫn người vội vàng cáo từ.

Đặt ở trước kia, hắn còn dám bắt chuyện thêm một lúc với Tô Dịch.

Nhưng sau khi trải qua việc hôm nay, cũng không biết vì sao, khi đối mặt Tô Dịch, trong lòng hắn lại trở nên rất câu nệ, thậm chí cảm thấy một loại áp lực vô hình.

“Trà Cẩm, hôm nay vô luận ai tới bái phỏng, bảo bọn họ hết thảy ngày mai đến.”

Tô Dịch phân phó.

Trà Cẩm gật đầu đáp ứng.

Tô Dịch đứng dậy, mang theo một cái rương thật lớn kia quay về phòng.

Mở cái rương ra, chỉ thấy chứa trong đó là một ít vật phẩm loại binh khí, linh tài, đan dược.

Tô Dịch lật xem qua, liền cầm trong tay một thanh trường kiếm màu mực.

Kiếm này tên “Sơn Nguy” .

Là di vật của Tần Trường Sơn vị cường giả cảnh giới tông sư tầng năm này, kiếm nặng ba trăm mười bảy cân, do ba mươi ba loại linh tài cấp bốn luyện chế thành.

Nghe nói, đây là “linh khí” một vị lục địa thần tiên tặng cho Tần Trường Sơn.

Ở trong mắt Tô Dịch, cái này quả thực xưng được là một món linh khí, thân kiếm tràn ngập những tia linh tính.

Nhưng thủ pháp luyện chế lại rất tầm thường, hoàn toàn chưa mang lực lượng các linh tài luyện chế kiếm này phát huy ra.

“Trong tay ta còn có một khối Tinh Vẫn Tinh Thiết, chính là tài liệu tuyệt hảo luyện chế linh kiếm, chờ sưu tập một ít linh tài nữa, liền mang Sơn Nguy kiếm này hòa tan, phối hợp Tinh Vẫn Tinh Thiết, một lần nữa luyện một thanh kiếm.”

Tô Dịch nghĩ.

Hôm nay ở đỉnh Tây Sơn, hắn lấy Ngự Huyền kiếm dẫn dắt lực lượng biển mây trăm trượng, như bẻ gãy nghiền nát lần lượt chém giết đám người Hướng Thiên Tù tính đào tẩu.

Nhưng cũng bởi vậy khiến lực lượng “Thải Huyền” sắc lệnh của Ngự Huyền kiếm hao tổn thật lớn, thậm chí trên thân kiếm kia đã xuất hiện những tia vết nứt không dễ phát hiện.

Xét đến cùng, uy năng Ngự Huyền kiếm tuy không tầm thường, nhưng chung quy chỉ là linh kiếm nhị phẩm linh tài luyện chế.

Dứt bỏ uy năng của Thải Huyền sắc lệnh không nói, phẩm giai của nó xa xa không bằng thanh Sơn Nguy kiếm kia trong tay Tần Trường Sơn.

Mà hôm nay, theo tu vi Tô Dịch tới Tụ Khí cảnh hậu kỳ, luyện thành lực lượng “đạo cương”, Ngự Huyền kiếm đã rất khó khiến hắn phát huy ra toàn thân lực lượng.

Thậm chí, nếu hắn toàn lực vận chuyển tu vi, rất có thể sẽ làm Ngự Huyền kiếm bởi không chịu nổi lực lượng cỡ đó mà hủy diệt.

Tất cả cái này, khiến Tô Dịch không thể không cân nhắc chuyện lại luyện chế một thanh kiếm.

Về phần Sơn Nguy kiếm...

Miễn cưỡng có thể dùng, nhưng không thích hợp hắn.

Xét đến cùng, kiếm của kiếm tu, không ở uy năng khủng bố bao nhiêu, mà ở chỗ có thể hoàn mỹ phù hợp với thực lực bản thân hay không.

Kế tiếp, Tô Dịch lại mang các linh tài cùng linh dược có thể để mình sử dụng trong rương lần lượt thu lại, tính mang đồ còn lại trong rương giao cho Trà Cẩm, cầm đi Kim Thạch các bán.

Làm xong những thứ này, Tô Dịch tới cạnh bàn sách trước cửa sổ hiên.

Từ vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy hồ nước xanh biếc nơi xa.

Chỉ thấy hoa sen lay động, ánh sóng dập dờn, yên tĩnh.

Bên hồ nước, Trà Cẩm mặc một bộ váy dài xanh nhạt đang chơi với Xích Nghê, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ ở dưới ánh mặt trời nổi lên một tầng hào quang nhu hòa.

Xích Nghê đời sau của Xích Diễm Bích Tình Thú đã trưởng thành không ít, thân thể mập mạp dài nửa thước, lông tơ mềm mại bóng loáng.

Thoạt nhìn tựa như một con chó con mập mạp màu trắng, dáng điệu thơ ngây đáng yêu.

Trong lòng Tô Dịch lặng yên nổi lên một tia buồn bã.

Vốn hắn lúc trước sở dĩ nhận lấy Xích Nghê, là tính mang tiểu gia hỏa này tặng cho Văn Linh Tuyết làm thú cưng.

Nhưng bây giờ...

Cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

“Tìm một cơ hội, trước mở ra linh trí giúp vật nhỏ này, trao tặng kinh văn, về sau có thành tựu lớn bao nhiêu, xem tạo hóa của bản thân nó là được.”

Tô Dịch thầm nghĩ.

Suy nghĩ xuất thần hồi lâu, Tô Dịch thu hồi ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ở trên bàn trải ra một tờ giấy trắng, cầm lấy bút lông chấm đẫm mực nước, múa bút.

“Trường kiếm ỷ thiên thùy kham thí? Thiên cổ nhất biển chu, khán cô hồng minh diệt.”

Từng chữ, chất phác điềm đạm, mơ hồ có một tia ý quạnh hiu quanh quẩn trong đó.

Một ngày này, là mười lăm tháng ba, năm ba trăm chín mươi chín lịch Đại Chu.

Một ngày này, Tô Dịch ở Tây Sơn đỉnh ngoài thành Cổn Châu, chém Nhạc Trường Nguyên, giết Tần Trường Sơn, tru Du Bạch Đình bọn bốn vị gia chủ thế gia đứng đầu thành Cổn Châu.

Một người một kiếm, ngăn cơn sóng dữ, giúp lục hoàng tử Chu Tri Ly chuyển bại thành thắng.

Cổn Châu lâm vào rung chuyển, tạo thành một hồi sóng to gió lớn dẫn tới thiên hạ chú ý.

Đời sau xưng là “Tây Sơn huyết án” .

Hết quyển 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận