Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 321: Bọ ngựa đấu xe (1)

Phương Tú phu nhân đầu mờ mịt, tâm thần nổi lên sóng triều ngập trời, thế mà hoàn toàn quên giãy dụa.
Hoặc là nói, nàng căn bản không dám giãy dụa.

Trực giác nói cho nàng, nếu dám kháng cự, thiếu niên áo bào xanh trước mắt này tuyệt đối không ngại tùy tay giết nàng!

Những tuyệt sắc giai nhân kia đều nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

Viên Lạc Vũ hơi trầm mặc, hào sảng nói: “Hoàng thiếu, Tô tiên sinh nói, đêm nay chiêu đãi ngươi cho tốt, ngươi chọn trước!”

Hắn nhìn ra Tô Dịch lần này đến mục đích không thích hợp, chỉ là lại nghi hoặc Trà Cẩm kia rốt cuộc là ai, lại là như thế nào bị Tô Dịch nhằm vào.

“A...”

Hoàng Càn Tuấn kiềm chế cảm xúc trong lòng, bắt đầu đánh giá những người đẹp kia.

Khi Tô Dịch đề xuất muốn đi gặp Trà Cẩm, hắn liền ý thức được tối nay sắp xảy ra chuyện.

Nhưng, hắn cũng không lo lắng Tô Dịch, ngược lại có chút đồng tình Trà Cẩm, đắc tội ai không tốt, vì sao cứ phải đắc tội Tô ca?

Hồi lâu sau, Hoàng Càn Tuấn không nghĩ chuyện Tô Dịch nữa, đằng hắng cổ họng, nâng tay liên tục chỉ bốn mỹ nhân, cười mỉm nói: “Những người này đi.”

Viên Lạc Vũ ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Bốn?”

Hoàng Càn Tuấn uống cạn một chén rượu, ngạo nghễ nói: “Mới bốn mà thôi, tính cái gì?”

Viên Lạc Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng sinh ra một chút thú vị ác ý, nói: “Tô tiên sinh sớm đã dặn, đêm nay cần chiêu đãi ngươi thật tốt, bốn người sao được?”

Hắn vung tay, phân phó các tuyệt sắc giai nhân còn lại, “Các ngươi lưu lại hết, đêm nay cùng nhau hầu hạ thật tốt Hoàng huynh đệ này của ta!”

Hoàng Càn Tuấn giật mình, chưa vui sướng như cuồng, ngược lại sinh ra một chút lo lắng, thế này ai chịu nổi?

Nhưng, nam nhân nào sẽ nhận rằng mình sợ ở trên loại chuyện này?

...

Nhã Tụng hiên.

Từng tiếng đàn như thiên âm bay ra, kỳ ảo mờ mịt.

Xa xa nhìn lại, trong lầu các tầng hai của Nhã Tụng hiên, đèn đuốc lấp lánh, mơ hồ kỳ ảo.

“Công tử, Trà Cẩm đang đánh đàn cho một vị khách thân phận cực tôn quý, nếu là mạo muội qua đó, sợ là sẽ rước lấy mối họa cho ngài.”

Đi đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Phương Tú phu nhân hiện lên nét giãy dụa, thấp giọng mở miệng, “Có thể để ta tới bẩm báo một tiếng hay không?”

Tô Dịch buông ra tay phải bá vai Phương Tú phu nhân, nói: “Không cần phiền toái, ta tự mình qua đó là được.”

Nói xong, hắn lập tức bước về phía Nhã Tụng hiên.

Từ dưới ma trảo của Tô Dịch thoát thân, Phương Tú phu nhân nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhìn thấy hành động của Tô Dịch, nhất thời lại hoảng hốt, vội vàng đuổi theo.

“Công tử, nơi đây không thể xông vào!”

Phương Tú phu nhân hạ giọng, cuống lên nói, “Thiếp thân không dối ngài, dù là phụ thân Viên thiếu đến đây, cũng không dám quấy rầy nhã hứng của vị quý nhân kia... Ai...”

Mắt thấy Tô Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, Phương Tú phu nhân tức giận đến nghiến răng, trong mắt hạnh tràn đầy căm tức.

“Phải giải thích rõ ràng với vị quý nhân kia, là kẻ này cố ý muốn gặp Trà Cẩm, tuyệt không thể để lần phiền toái này liên lụy đến trên đầu Lãng Đào Sa ta.”

Hít sâu một hơi, Phương Tú phu nhân ổn định tâm thần, đuổi sát lên.

Ngoài cửa lớn tầng hai lầu các, bốn bóng người khí tức hùng hậu đóng ở đó, ai cũng uy thế khiếp người.

Khi nhìn thấy Tô Dịch đi lên, bốn người này lại đều đồng loạt ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Phương Tú phu nhân đuổi theo thấy vậy, vội vàng giải thích: “Các vị đại nhân, vị công tử này nghe nói Trà Cẩm cô nương ở đây, cố ý muốn tới gặp một lần, thiếp thân cũng không dễ khuyên can...”

Mới nói tới đây, một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra ——

Chỉ thấy bốn người đóng ở ngoài cửa phòng kia thế mà khom người chào thiếu niên áo bào xanh kia:

“Ty chức ra mắt Tô công tử!”

Đôi môi đỏ mọng của Phương Tú phu nhân khẽ run, mắt đẹp trợn tròn xoe: “? !”

“Thì ra là các ngươi.”

Tô Dịch nhíu mày, “Nói như vậy, quý nhân trong lầu các này chính là Chu Tri Ly?”

Bốn người trước mắt này, chính là tùy tùng bên người Chu Tri Ly, cầm đầu là Trương Đà.

“Đúng vậy.”

Trương Đà gật đầu, hắn cũng có chút ngẩn ra, không dám tin Tô Dịch nhân vật bực này, sao có thể xuất hiện ở nơi cỡ này.

Tô Dịch không nói thêm nữa, đẩy cửa mà vào.

Bọn Trương Đà tự nhiên không dám ngăn trở.

Người ngay cả lục hoàng tử cũng kính ngưỡng như thần linh, bọn họ nào dám ngăn cản?

Phương Tú phu nhân tràn ngập kinh nghi, thiếu niên áo bào xanh này rốt cuộc là ai?

Cũng không biết là xuất phát từ tò mò, hoặc là cảm xúc khác, khiến nàng theo bản năng đi vào theo.

Trong đại điện thanh nhã rộng rãi, Chu Tri Ly mặc áo bào màu ngọc gối đầu trên đùi ngọc của một nữ tử trẻ tuổi, lười biếng tựa chéo vào nơi đó.

Ở bên có thị nữ xinh đẹp pha trà rót rượu.

Mà cách đó không xa, Trà Cẩm váy dài thanh lịch, tóc mây quấn lên, xinh đẹp rạng rỡ.

Một đôi tay ngọc thon thả của nàng lướt đi trên dây đàn trước người, dáng vẻ nhàn tĩnh, tiếng đàn gảy ra thì giống như những hạt châu lớn nhỏ rơi trên khay ngọc, quy luật giai điệu kỳ ảo.

Chu Tri Ly ánh mắt si ngốc nhìn tuyệt sắc nữ tử đang đánh đàn kia, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái, lâng lâng như tới cực lạc.

“Mời công tử uống rượu.”

Hai tay thị nữ nâng một chén rượu.

Chu Tri Ly cầm chén rượu, đang định uống một hơi cạn sạch.

Ngay lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Tiếng đàn trong cung điện im bặt dừng lại, bầu không khí vốn kiều diễm lưu luyến nhất thời bị phá hư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận