Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 773: Dùng tiệc thoải mái bàn luận việc tông môn (2)

Không thể nghi ngờ, cái chuông nhỏ này bị nàng mang theo bên người nhiều năm, thấm vào một ít khí tức trên người nàng.
Mà chú ý tới động tác nhỏ chóp mũi ngửi hương thơm của Tô Dịch, Nguyệt Thi Thiền ngẩn ra một phen, khuôn mặt trắng nõn thanh lệ như mỹ ngọc hơi cứng ngắc, lông mi khẽ run.

Sau đó, nàng âm thầm hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Vậy ta liền không quấy rầy đạo hữu nữa, cáo từ.”

“Khoan đã.”

Tô Dịch gọi nàng lại, “Chờ một lát.”

Nói xong, hắn lấy ra một ngọc phù trống, hơi suy nghĩ, liền lấy thần niệm khắc ở trong đó một hình vẽ phù trận cỡ nhỏ.

Sau đó, hắn đưa ngọc phù cho Nguyệt Thi Thiền, “Đây là Tiểu Ngũ Hành Na Di Phù, khi gặp được nguy hiểm, lấy tu vi thúc giục ngọc phù này, có thể ngay lập tức dịch chuyển ra ngoài trăm dặm, dù là đại tu sĩ linh đạo, cũng không có sức ngăn cản.”

“Phù này có thể lặp đi lặp lại sử dụng ba lần, chẳng qua, phù này tiêu hao rất lớn đối với tu vi, không phải lúc nguy hiểm, chớ vọng động.”

Đôi mắt sáng của Nguyệt Thi Thiền nổi lên nét kinh dị, “Đây... Đây là ngọc phù ngươi lâm thời luyện chế?”

Chỉ nghe diệu dụng của phù này, đã khiến Nguyệt Thi Thiền ý thức được, phù này quả thực có thể nói là vũ khí sắc bén cứu mạng, ngay cả đại tu sĩ linh đạo cũng ngăn không được, cái này phải cường đại cỡ nào?

Nếu chỉ như thế thì thôi.

Nguyệt Thi Thiền không phải là không có bí bảo cùng con bài chưa lật của mình, thật sự khiến nàng giật mình là, Tô Dịch khi luyện chế phù này, chỉ tiêu phí một lát thời gian mà thôi!

Thủ đoạn như vậy, quả thực là hóa mục nát thành thần kỳ!

Lại thấy Tô Dịch khẽ thở dài: “Tu vi chịu hạn chế, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện chế ra bí phù phẩm tướng bực này, nhưng, dùng để cứu mạng cùng tránh họa, cũng đã đủ dùng.”

Nguyệt Thi Thiền kinh ngạc, gã này tựa như còn không hài lòng đối với ngọc phù này! ?

“Mau nhận lấy đi.”

Tô Dịch giơ ngọc phù nói.

Nguyệt Thi Thiền vội vàng hai tay tiếp nhận, nàng nhìn Tô Dịch một cái thật sâu, khóe môi nở nụ cười, nói: “Đa tạ đạo hữu!”

Dưới ánh trời chiều, thiếu niên áo bào xanh như ngọc, lười biếng nằm ở ghế mây, thêm một tia hương vị thần bí khó lường.

Thẳng đến lúc cáo từ rời đi, trong đầu Nguyệt Thi Thiền đều đang hiện lên một hình ảnh như vậy, xua đi mà không tan.

“Kẻ này... Rốt cuộc là một người như thế nào?”

Tùng Phong biệt viện.

Tô Dịch nằm ở trong ghế mây lẩm bẩm:

“Không ngờ, có thể ở thế tục chi giới này gặp được ‘Huyền Chiếu Linh Thể’ trời sinh, thể chất bực này, là cực kỳ hiếm thấy, là hạt giống tu đạo trời sinh, nếu bị các đạo thống đứng đầu kia của Đại Hoang Cửu Châu đụng tới, thế nào cũng dùng hết tất cả biện pháp thu vào trong môn mới được...”

“Ô, về sau có cơ hội, thật ra có thể giữ nàng ở bên người tu hành, hạt giống tốt như vậy, không thể cứ như vậy mai một.”

...

Cùng ngày, Nguyệt Thi Thiền một mình đeo kiếm rời khỏi, khởi hành tới Đại Hạ.

Cũng là cùng ngày, trong ngoài Ngọc Kinh thành còn đều đang tán dương tên Đại Chu đế sư Tô Dịch, lại hầu như không người nào biết, Tô Dịch đã lặng yên rời khỏi Ngọc Kinh thành.

Một ngày sau.

Một con kim điêu tràn đầy uy mãnh, đến trước Thu Diệp sơn ngoài thành Cổn Châu, nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Tô Dịch áo dài màu xanh từ trên lưng kim điêu đứng dậy, đủng đỉnh đi xuống, tùy tay ném cho kim điêu một khối tứ phẩm linh thạch, nói: “Đây là lộ phí.”

Kim điêu kinh sợ tiếp lấy, run rẩy nhìn Tô Dịch.

Một ngày trước, nó đang ở trong núi sâu ngủ ngáy khò khò, chưa từng nghĩ bị thiếu niên áo bào xanh trước mắt này tát một cái cho tỉnh, nói muốn nó làm vật cưỡi một phen.

Nó cũng là một bá chủ trong núi, sao có thể đáp ứng?

Kết quả, liền bị một cái tát trấn áp xuống đất, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của Tô Dịch...

“Thất thần làm gì, đi nhanh đi.”

Tô Dịch phất phất tay.

Con hung cầm bậc chín này lúc này mới như được đại xá, hoảng sợ bay lên không trung rời đi.

Tô Dịch thì chắp hai tay sau lưng, bước về phía Thiên Nguyên học cung xây dựng ở trên Thu Diệp sơn.

Đây là lần thứ hai hắn đến Thiên Nguyên học cung.

Một lần trước là ở lúc vừa đến Cổn Châu thành, ở dưới Trịnh Mộc Yêu dẫn dắt, tiến đến giáp mặt giải trừ hôn ước với Văn Linh Chiêu.

Mà một lần này khi hắn lại đến, đã là Đại Chu đế sư danh chấn thiên hạ, là nhân vật truyền kỳ từng ở trong Ngọc Kinh thành, ngay cả sát nhất chúng lục địa thần tiên.

Đương nhiên, Tô Dịch tự có thể sẽ không để ý này hư danh.

Minh Tuyền các.

Trà Cẩm đang đánh cờ với Ninh Tự Họa.

Mắt thấy bộ dáng Trà Cẩm tâm thần không yên, Ninh Tự Họa không khỏi bất đắc dĩ nói: “Trà Cẩm cô nương, công tử nhà ngươi đã sớm không có việc gì, ngươi sao còn như mất hồn.”

Trà Cẩm thẹn thùng cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Ta... Ta đang nghĩ công tử khi nào trở về, cho nên có chút xuất thần.”

Nói xong, nàng vội vàng cầm lên một quân cờ, đang muốn đặt quân.

Một tiếng cười khẽ vang lên ở bên người, “Với nước cờ dở này ngươi đánh, đổi làm thần tiên đến đây, cũng không sao cứu lại được.”

Cả người Trà Cẩm run lên.

Cạch.

Giữa ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn, quân cờ rơi xuống bàn cờ, xoay tròn không ngừng.

Trà Cẩm lại bất chấp để ý tới những thứ này, đứng bật dậy, khi nhìn thấy một bóng người cao quen thuộc kia bên cạnh, cả người đều ngây ra.

“Công... Công tử! ?”

Nàng trợn to đôi mắt đẹp, bờ môi xinh sáng bóng khẽ hé, khuôn mặt tươi tắn tuyệt đẹp tràn ngập khó có thể tin, giống như hoài nghi đang nằm mơ, không chân thực như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận