Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 973: Ma thai (1)

“Cái này...”
Bọn Hoắc Vân Sinh nhìn nhau một cái, đều thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.

Văn Tâm Chiếu, tiên tử vô số nam đệ tử Vân Thiên thần cung ái mộ cùng kính nể, Tiểu Kiếm Yêu nổi tiếng thiên hạ, dù là lúc đối mặt sư môn trưởng bối, cũng chưa từng toát ra thần thái cùng cử chỉ khiêm nhường nhu thuận bực này!

“Hoắc sư huynh, đó... Đó còn là Văn sư tỷ sao?”

Tiền Thiên Long ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt khó có thể tin.

“Đương nhiên đúng!”

Sắc mặt Hoắc Vân Sinh giờ phút này lại đặc biệt âm trầm cùng khó coi, trong mắt dâng trào lòng đố kị cùng phẫn nộ không thể che giấu.

Hắn thích Văn Tâm Chiếu.

Đây là chuyện hầu như tất cả mọi người Vân Thiên thần cung đều biết!

“Sư tôn, sắc mặt tên kia thật khó coi nha.”

Thanh Nha chú ý tới đám người Hoắc Vân Sinh, cũng thấy được sắc mặt âm trầm vô cùng đó của Hoắc Vân Sinh.

“Chớ nói lung tung.”

Lăng Vân Hà quát lớn một câu.

Hoắc Vân Sinh không để ý sư đồ hai người, hắn hít sâu một hơi, kiềm chế đố kị điên cuồng thiêu đốt trong lòng, cất bước đi vào đại điện, cười hướng Văn Tâm Chiếu chắp tay nói: “Văn sư muội, chúng ta đã trở lại.”

Văn Tâm Chiếu không yên lòng ừ một tiếng, đầu cũng chưa ngoảnh lại, tiếp tục thỉnh giáo Tô Dịch, “Đạo hữu, vậy ngươi cho rằng, ta là nên trọng điểm rèn luyện căn cơ đại đạo phải không?”

Trên khuôn mặt đường nét tuyệt đẹp của nàng tràn đầy chuyên chú, nghiêm túc, cùng với chờ mong, như học sinh hiếu học, mong được sư trưởng giải thích nghi hoặc.

Tô Dịch thuận miệng nói: “Đây là tự nhiên, nhưng càng quan trọng hơn là thực chiến, chỉ có ở trong chiến đấu, mới có thể khiến ngươi bù lại sơ hở, phát hiện chỗ thiếu hụt cùng không đủ trong kiếm đạo của mình, cũng có lợi cho trình độ kiếm đạo của ngươi tăng lên. Loại chuyện này, chính ngươi khẳng định cũng biết, nhưng biết dễ làm khó, phải tự mình dốc lòng đi thực tiễn mới được.”

Hắn tương tự cũng chưa nâng mắt lên, coi Hoắc Vân Sinh như không tồn tại.

Hoắc Vân Sinh bị vứt ở một bên, xấu hổ lại quẫn bách, sắc mặt lúc sáng lúc tối một phen, hận không thể tìm cái kẽ đất chui vào.

Ngay cả Tiền Thiên Long cùng Tôn Phong cách đó không xa, cũng có chút không đành lòng nhìn.

Bị không để vào mắt tới mức như vậy, đổi là bất luận kẻ nào, sợ đều sẽ xấu hổ đến không biết chui vào đâu nhỉ?

Nhưng ai ngờ, ngoài dự đoán của mọi người là, Hoắc Vân Sinh lại cố nhịn loại cảm giác sỉ nhục bị không nhìn này.

Hắn nặn ra một nụ cười, lại nói: “Văn sư tỷ, ta lúc trước tìm hiểu được tin tức, trên đại hội Linh Khúc ngày kia, nghi là có một ma thai từ ba vạn năm trước lưu lại sẽ được bán đấu giá, không biết sư tỷ có cảm thấy hứng thú hay không?”

Văn Tâm Chiếu khẽ nhíu hàng lông mày đen như mực, có chút không vui, nói: “Hoắc sư đệ, không thấy ta đang hướng Tô đạo hữu thỉnh giáo kiếm đạo diệu đế sao?”

Thanh âm trong trẻo lạnh nhạt, vẻ mặt không kiên nhẫn, liền như một chiếc búa tạ, hung hăng nện ở trong lòng Hoắc Vân Sinh, làm mặt hắn cũng tái đi, trong lòng dâng lên xấu hổ giận dữ cùng khổ sở nói không nên lời.

Mắt thấy không khí không thích hợp, Tôn Phong và Tiền Thiên Long vội bước lên phía trước hoà giải, dẫn theo Hoắc Vân Sinh vội vàng rời khỏi.

“Tô đạo hữu, chúng ta tiếp tục.”

Ham muốn hiểu biết của Văn Tâm Chiếu quả thực đến mức si mê, không có cách nào cả, Tô Dịch nhận biết cùng giải thích đối với kiếm đạo, không chỉ giải quyết trong lòng rất nhiều nghi hoặc cho nàng, còn thường có cảm giác hoàn toàn tỉnh ngộ, đang tắc chợt thông.

Giống như đẩy ra một cánh cửa hoàn toàn mới, thấy được thế giới càng thêm rộng lớn.

Tô Dịch lại khoát tay, nói: “Hôm nay trước hết đến đây đi, về sau ngươi nếu ở Vân Thiên thần cung không học được, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta không ngại làm người dẫn đường của ngươi ở trên kiếm đạo.”

Đoạn lời này, hắn cũng từng nói với Nguyệt Thi Thiền, nhưng lúc đó Nguyệt Thi Thiền lấy “cân nhắc một chút” làm lý do từ chối.

Mà bây giờ, kiến thức phong thái Văn Tâm Chiếu vị Tiểu Kiếm Yêu này, sau khi cảm nhận được chấp mê của đối phương đối với kiếm đạo, Tô Dịch cũng không khỏi sinh ra tâm lý tiếc tài.

Nói ngắn gọn, thiếu nữ có thể nói phong tư tuyệt thế này, ở trên đối đãi kiếm đạo, trong mắt có ánh sáng, trong lòng có lửa!

Điều này làm Tô Dịch kiếp trước đã lấy kiếm đạo xưng tôn Đại Hoang Cửu Châu, kiếp này càng vì truy cầu kiếm đồ cao hơn, làm sao có thể không thưởng thức?

“Người dẫn đường?”

Mắt Văn Tâm Chiếu tỏa sáng, dung nhan tuyệt đẹp toả sáng hào quang khác, giống như không dám tin, nói: “Tô đạo hữu thực nguyện ý dẫn dắt ta?”

“Ta nói rồi, chỉ cần ngươi nguyện ý.”

Tô Dịch uống một chén rượu, thưởng thức dung nhan đủ để điên đảo chúng sinh kia của thiếu nữ trước mắt, nói: “Nhưng, cái này không phải thu đồ đệ, chỉ là ở trên đường truy cầu kiếm đạo, chỉ điểm bến mê cho ngươi mà thôi.”

Văn Tâm Chiếu gật gật đầu, vui vẻ nói: “Có đạo hữu dẫn dắt, là phúc duyên lớn nhất của Văn Tâm Chiếu ta cuộc đời này.”

Cái này không phải khen.

Ở trong nói chuyện với nhau trước đó, Tô Dịch triển lộ ra nhận biết cùng trí tuệ đối với kiếm đạo, hoàn toàn vượt qua Văn Tâm Chiếu tưởng tượng, thậm chí cũng sắp đảo điên nhận biết của nàng đối với kiếm đạo!

Ở trong lòng nàng, Tô Dịch sớm đã như một vị bá chủ kiếm đạo thật sự, như ngước nhìn núi cao, lấy làm tấm gương.

Cách đó không xa, trong lòng Lăng Vân Hà âm thầm thở dài, xong rồi, kiếm tâm này của Văn sư muội, sợ là từ đây đã buộc ở trên người Tô Dịch...

Bạn cần đăng nhập để bình luận