Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 366: Tam đệ tử thủ hạ Hỏa Tùng (1)

Tuy chỉ là thê tử trên danh nghĩa, nhưng việc lớn liên quan đến danh dự, làm trong lòng Hướng Thiên Tù có chút mâu thuẫn.
Hướng Minh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Phụ thân, con muốn mời cha mẹ Linh Chiêu sư muội đến thành Cổn Châu làm khách, giáp mặt nói rõ chuyện này với bọn họ, tốt nhất có thể giải quyết hôn sự trên người Linh Chiêu sư muội.”

Hướng Thiên Tù hừ lạnh: “Một nữ nhân mà thôi, đáng giá ngươi si mê như vậy?”

Hướng Minh đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt kiên định nói: “Còn xin phụ thân tạo điều kiện!”

Vẻ mặt Hướng Thiên Tù lúc sáng lúc tối, hồi lâu mới nói: “Chuyện này, ta có thể đáp ứng con, nhưng con cũng phải đáp ứng ta hai điều kiện.”

Hướng Minh vui vẻ nói: “Xin phụ thân nói rõ.”

“Thứ nhất, mặc dù con có cơ hội cưới Văn Linh Chiêu, cuộc đời này, nàng chỉ có thể làm thiếp thất của con.”

Hướng Thiên Tù trầm giọng nói, “Thứ hai, không cần bao lâu, ta sẽ từ nhậm chức tổng đốc Cổn Châu, tới Ngọc Kinh thành phò tá nhị hoàng tử, đến lúc đó, con theo ta cùng nhau tới Ngọc Kinh thành, ở lại bên người nhị hoàng tử làm việc.”

Nghe xong, Hướng Minh trầm mặc một lát, nghiến răng một cái nói: “Phụ thân, con đáp ứng!”

Hướng Thiên Tù gật gật đầu, phất tay nói: “Mau đi ngủ đi.”

...

Khách sạn Phúc Tường.

Thẳng đến lúc sắc trời tảng sáng, cũng không có gì bất ngờ xảy ra.

Điều này làm Trà Cẩm một đêm cũng chưa ngủ ngon giấc ngoài việc nhẹ nhàng thở ra, lại có chút khó hiểu.

Du gia chính là một trong năm đại thế lực đỉnh cấp của Cổn Châu, chịu một cái đau khổ như vậy, lại ẩn nhẫn như thế?

“Thu thập một phen, chúng ta lập tức khởi hành tới thành Cổn Châu.”

Tô Dịch đã rời giường, duỗi lưng một cái, đẩy ra cửa sổ, một cơn gió mát theo nắng sớm chiếu trên người, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Trà Cẩm vội vàng từ trên giường đứng dậy, xắn tay áo, chuẩn bị vật phẩm rửa mặt cho Tô Dịch, sau đó ra ngoài, phân phó khách sạn chuẩn bị ăn uống.

Không thể không nói, nàng đã dần dần bắt đầu quen nhân vật “thị nữ” này.

Cũng không biết là Tô Dịch dạy dỗ có công, hay bởi vì tâm cảnh của nàng đã lặng yên xảy ra biến hóa.

Thẳng đến lúc ăn xong, khi đi ra khỏi khách sạn, Tô Dịch bất ngờ nhìn thấy, một chiếc xe ngựa đã chờ ở đó.

Trần Kim Long ‘vù’ từ cách đó không xa toát ra, vẻ mặt thấp thỏm nói: “Tô huynh, ta sớm chờ ở đây.”

Tô Dịch chỉ xe ngựa, nói: “Ngươi chuẩn bị?”

Trần Kim Long vội vàng nói: “Đúng vậy, nhưng ở trước khi khởi hành tới thành Cổn Châu, ta có một việc cần xin lỗi ngài.”

Tô Dịch nhíu mày, nói: “Xin lỗi?”

Trần Kim Long cay đắng nói: “Tối hôm qua, ta bị một vị võ đạo tông sư uy hiếp, tiết lộ một ít chuyện có liên quan với Tô huynh, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng thực sự bất an, cho nên không dám giấu diếm, sáng hôm nay sớm đã chờ ở đây, chỉ cầu Tô huynh có thể rộng lượng tha thứ cùng thông cảm.”

Tô Dịch ngẩn ra một phen, nói: “Trách không được khi Kiều Lãnh cùng lão già kia gặp ta, một bộ dáng thăm dò rõ chi tiết của ta.”

Trần Kim Long nhất thời toát mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Tô huynh, ngươi cũng biết, ta tu vi nông cạn, lúc ấy sau khi bị uy hiếp, căn bản không dám...”

“Được rồi, việc này không cần nhắc nữa.”

Tô Dịch phất tay.

Trần Kim Long nhất thời như trút được gánh nặng, vội vàng cười nói: “Tô huynh mau mời, nếu ngồi xe ngựa, không tới hai canh giờ, liền có thể đến thành Cổn Châu.”

Lúc này, bọn họ cùng nhau ngồi xe ngựa lên đường, rời khỏi trấn Dương Khô.

“Tô huynh, sau khi đến thành Cổn Châu, ngươi có nơi đặt chân hay chưa?”

Trên đường, Trần Kim Long thật cẩn thận hỏi.

Hắn phát hiện, Tô Dịch giống như cũng không bài xích mình, cũng không có tư thái khí thế bức người, lúc này mới dám to gan đặt câu hỏi.

Tô Dịch lắc lắc đầu, hỏi: “Ngươi biết một nhà khách sạn nào trong thành ở thoải mái nhất hay không?”

Trần Kim Long nói: “Khách sạn tốt nữa, ở cũng khó tránh khỏi nhiều người phức tạp, nếu Tô huynh không ngại, thật ra có thể ở trong một tòa nhà do nhà ta mua.”

“Nhà ngươi?”

Tô Dịch nhíu mày.

Trần Kim Long giải thích: “Cha ta trước kia ở thành Cổn Châu mua một ít tòa nhà, vẫn để đó không dùng, trong đó có một đình viện tên là ‘Sấu Thạch cư’ thanh tĩnh nhất, nếu Tô huynh không chê, đợi tới thành Cổn Châu, thì có thể vào ở.”

Tô Dịch nghĩ chút, lấy ra một xấp ngân phiếu đưa qua, “Như vậy đi, ngươi dẫn ta đi tòa nhà chỗ đó, ta trả ngươi tiền thuê nhà, chỗ ngân phiếu này ngươi cầm trước.”

Trần Kim Long vội vàng chối từ nói: “Tô huynh, cái này có phải có chút khách khí hay không, chúng ta trước kia đều từng ở Thanh Hà kiếm phủ tu hành, coi như là đồng môn, ta sao có thể không biết xấu hổ cầm tiền của ngươi.”

“Cầm.”

Tô Dịch khẽ nhíu mày.

Cả người Trần Kim Long run lên, vội vàng tiếp nhận ngân phiếu, trong lòng lại thở dài.

Quả nhiên, Tô Dịch này căn bản là không cho mình cơ hội nịnh bợ!

Cứ như vậy nói chuyện với nhau, hai canh giờ sau, xa xa, đã có thể nhìn thấy đường nét một tòa thành trì hùng vĩ to lớn.

Đã đến thành Cổn Châu.

...

Thành Cổn Châu.

Từ xưa đã có mỹ dự “Thiên hồ chi đô”, trong thành vô số hồ nước lớn nhỏ, tựa như những tấm gương sáng, được khảm ở trên mặt đất.

Ở trong thành trì toàn bộ cảnh nội Đại Chu, quy mô cùng trình độ phồn hoa của thành Cổn Châu, đủ có thể xếp vào mười hạng đầu.

Nếu nói quận thành Vân Hà là trái tim một quận, như vậy thành Cổn Châu là nơi đầu mối của sáu quận Cổn Châu.

Giữa hai bên, cách biệt một trời một vực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận