Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1341: Biết rõ hẳn phải chết cần gì phải ngu xuẩn như vậy (1)

Đây chính là hoàng cung, ở thiên hạ Đại Chu hiện nay, còn có ai có thể cứu ra bọn họ những người này từ trong tay Thiên Ngục Ma Đình?
Lúc này, Tiêu Tử Cận nhịn không được lên tiếng, thử nói: “Chẳng lẽ... Là Tô tiên sinh?”

Tô tiên sinh!

Nghe được cái xưng hô này, vô luận là Tiêu Thiên Khuyết, hay là đám người Trần Chinh, Trương Nghị Nhận, đều không khỏi lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.

Trong đầu mỗi người không kiềm chế được nhớ tới truyền kỳ thiếu niên từng kiếm áp Đại Chu, như trích tiên kia.

“Không có khả năng, nghe nói Tô tiên sinh đã sớm tới Đại Hạ, thẳng đến hôm nay cũng bắt vô âm tín.”

Tiêu Thiên Khuyết trầm ngâm nói: “Huống chi, Thiên Ngục Ma Đình kia khủng bố cỡ nào, dù là Tô tiên sinh ở đây, chỉ sợ...”

Lời chưa nói hết, ý tứ đã biểu lộ không bỏ sót.

Mọi người đều không khỏi âm thầm gật đầu.

Ở trong nhận biết của bọn họ, Tô Dịch năm đó, lúc mạnh nhất cũng là tu vi Ích Cốc cảnh, tuy có uy thế bao trùm thiên hạ Đại Chu, nhưng so sánh với Thiên Ngục Ma Đình, tu vi lại thua kém rất nhiều.

Cần biết, tồn tại mạnh nhất Thiên Ngục Ma Đình, chính là đại tu sĩ linh đạo!

“Thật là Tô tiên sinh.”

Chu Tri Ly nghiêm túc nói: “Hắn hôm nay, sớm không phải lúc trước có thể so sánh, dù tiêu diệt nhân vật Hóa Linh cảnh, cũng thoải mái như gặt cỏ rác.”

Mọi người: “...”

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, mọi người trợn mắt cứng lưỡi, rõ ràng bị rung động.

Chu Tri Ly nhìn bộ dáng rung động thất thần dại ra đó của mọi người, nhịn không được sinh ra cảm khái, mình lúc ấy khi nhìn thấy Tô Dịch diệt Hóa Hồng Đài, làm sao không phải bộ dáng như vậy?

“Tô tiên sinh đâu rồi?”

Tiêu Tử Cận hỏi, thanh âm lộ ra kích động, đánh vỡ sự yên tĩnh trong đại điện.

Ánh mắt mọi người cũng đều nhìn về phía Chu Tri Ly.

“Tô tiên sinh sau khi cứu tất cả chúng ta, đã khởi hành tới Huyết Đồ yêu sơn.”

Chu Tri Ly nhẹ nhàng nói.

Huyết Đồ yêu sơn!

Đó là hang ổ của Thiên Ngục Ma Đình!

Một tích tắc này, mọi người ngoài sự giật mình, trong đầu đều hiện ra cùng một ý niệm ——

“Tô tiên sinh lần này đi, chẳng lẽ là muốn một lần hành động san bằng thế lực ma đạo đến từ dị giới này?

...

Ban đêm.

Ngoài Ngọc Kinh thành.

“Hòa thượng, ngươi bây giờ rốt cuộc tin rồi chứ?”

Nguyên Hằng cười mở miệng.

Hòa thượng Hồng Tể gật đầu như giã tỏi, trên mặt đầy cảm khái nói: “Đâu chỉ tin tưởng, quả thực bội phục đến mức bái lạy!”

Lúc trước, khi đoàn người Tô Dịch xâm nhập hoàng cung, hắn và Cát Khiêm luôn canh trong bóng tối, đã là quan sát thế cục, cũng là đề phòng để tu sĩ Thiên Ngục Ma Đình chạy thoát.

Tự nhiên, hắn cũng thấy được một màn kia Tô Dịch tiêu diệt đại tu sĩ Hóa Linh cảnh Hóa Hồng Đài.

Thẳng đến bây giờ, trong lòng hắn hãy còn lưu lại rung động.

Tô Dịch hỏi: “Ta nghe nói, Thiên Ngục Ma Đình ở một đoạn thời gian này chiếm cứ bốn tòa trong tám đại yêu sơn, trừ Huyết Đồ yêu sơn, còn có ba tòa nào?”

Hòa thượng Hồng Tể nhất thời bình tĩnh lại, nói nhanh: “Còn có Bảo Sát yêu sơn, Ngân Diễm yêu sơn, Thiên Hãm yêu sơn. Hôm nay, khu vực ba tòa yêu sơn này, phân biệt có tu sĩ Tụ Tinh cảnh của Thiên Ngục Ma Đình tọa trấn.”

Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Đã muốn thu thập bọn hắn, tự nhiên phải trừ tận gốc cứ điểm của bọn hắn.”

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía ba người Nguyên Hằng, Bạch Vấn Tình, Cát Khiêm, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi chia ra hành động, Nguyên Hằng đi Thiên Hãm yêu sơn, Cát Khiêm đi Ngân Diễm yêu sơn, về phần Bạch cô nương... Ngươi đi cùng hòa thượng Hồng Tể, tới Bảo Sát yêu sơn.”

Bạch Vấn Tình không phải tu sĩ Đại Chu, không quen thuộc đối với tình trạng cảnh nội Đại Chu, để hòa thượng Hồng Tể dẫn theo, trái lại cũng không cần lo lắng tìm không thấy chỗ.

“Vâng!”

Nguyên Hằng, Bạch Vấn Tình, Cát Khiêm đều đáp ứng.

Hòa thượng Hồng Tể ngẩn ngơ, nói: “Tô công tử, ngài đây là muốn trừ tận gốc Thiên Ngục Ma Đình?”

Tô Dịch nói: “Gốc của Thiên Ngục Ma Đình không ở Thương Thanh đại lục, nhiều nhất... Cũng chỉ hủy diệt lực lượng bọn hắn trước mắt phân bố ở Đại Chu mà thôi.”

Hòa thượng Hồng Tể nuốt nước bọt, chợt vỗ ngực, chính nghĩa lẫm liệt nói: “Tô công tử lòng dạ chứa thiên hạ, muốn giải cứu thương sinh trong nước lửa, hòa thượng ta tuy bất kham, cũng nguyện vì thế vượt lửa qua sông, tuyệt không chối từ!”

Đám người nguyên Hằng buồn cười một phen, chỉ là dẫn đường mà thôi, hòa thượng này lại biểu lộ ra tác phong như khẳng khái chịu chết, quá giả tạo rồi!

“Được rồi, bắt đầu hành động, ta ở Huyết Đồ yêu sơn chờ các ngươi.”

Dứt lời, Tô Dịch xách nữ tử kiều diễm đang hôn mê xé gió mà đi.

Hắn bây giờ đã biết, nữ tử này tên Liễu Doanh, tu vi Tụ Tinh cảnh, một trong các hộ pháp của Thiên Ngục Ma Đình.

Càng quan trọng hơn là, Liễu Doanh này thân thế không đơn giản, chính là em gái của chưởng môn Thiên Ngục Ma Đình.

Chờ lúc đến Huyết Đồ yêu sơn, nếu chẳng may đụng tới cục diện khó giải quyết, có thể lợi dụng Liễu Doanh để tiến hành phá cục.

“Nguyên Hằng đại ca, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.”

Nhìn theo bóng người Tô Dịch biến mất ở bầu trời đêm nơi xa, ánh mắt Bạch Vấn Tình nhìn về phía Nguyên Hằng, dịu dàng dặn dò.

“Ngươi cũng vậy.”

Nguyên Hằng nhếch miệng cười nói, “Nếu gặp nguy hiểm, thì dùng bí phù chủ nhân tặng cho phòng thân.”

“Ừm.”

Bạch Vấn Tình nhu thuận gật đầu.

Mắt thấy hai người trước mắt mọi người khanh khanh ta ta, Cát Khiêm chỉ cảm thấy ghê răng một phen, xoay người bước đi.

Thấy vậy, Nguyên Hằng và Bạch Vấn Tình lại hàn huyên một lát, lúc này mới tách ra bắt đầu hành động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận