Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1282: Cuộc gặp ban đêm (1)

Càng miễn bàn, từ khi Tô Dịch tiến vào thành Cửu Đỉnh tới nay, trước sau chém giết Vân Thiên Thần Cung đại trưởng lão Hoắc Thiên Đô, Thanh Ất Đạo Tông trưởng lão Lệ Diệu Hồng, Thiên Xu Kiếm Tông trưởng lão Chu Phượng Chi...
Nếu Tô Dịch thật sự có điều kính sợ, lại nào có thể dám ở trong Tu Di tiên đảo, giết hơn mười vị yêu nghiệt cổ đại đều rất có lai lịch kia?

Dưới tình huống bực này, nếu để Tô Dịch biết, Thiên Dương vương của hoàng thất Đại Hạ, bởi vì hơn mười thế lực cổ xưa đó, mà giam Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình, hắn sao có thể thờ ơ?

“Giết vào Thiên Mang sơn à...”

Mí mắt Thủy Thiên Kỳ hung hăng giật giật, lấy tính tình của Tô Dịch, nếu chọc giận hắn, thật đúng là có khả năng làm ra xử lý chuyện bực này.

“Chuyện này, nhất định không giấu được, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách mới được.”

Ông Cửu thấp thỏm lo âu.

Hôm nay lúc Tô Dịch rời khỏi Thiên Mang sơn, đã từng dặn dò, muốn để Nguyên Hằng và Bạch Vấn Tình quay về Thanh Vân tiểu viện.

Cái này cũng liền ý nghĩa, cho dù bọn họ không đi nói cho Tô Dịch, theo thời gian chuyển dời, Tô Dịch cũng sẽ phát hiện không thích hợp!

“Chúng ta đi tìm tiểu chủ.”

Ánh mắt Thủy Thiên Kỳ lóe lên, “Chủ thượng ở nửa tháng trước lúc rời khỏi, từng chuyên môn gặp tiểu chủ một lần, huống chi, tiểu chủ thân phận đặc thù, ai cũng rõ bệ hạ thương yêu nhất đó là tiểu chủ, có nàng ra mặt, có lẽ có thể khiến Thiên Dương vương không dám quá làm càn.”

“Vậy còn không mau đi?”

Ông Cửu cất bước đi luôn.

...

Đỉnh Thiên Mang sơn.

Trong một tòa lầu các đơn giản trang nhã.

Biết được ý đồ đến của Ông Cửu cùng Thủy Thiên Kỳ, Hạ Thanh Nguyên trợn to một đôi mắt đẹp linh động, giận dữ nói: “Tam trưởng lão thế mà lại dám làm càn như thế! ?”

“Điện hạ, bây giờ cũng không phải là thời điểm tức giận.”

Ông Cửu vội vàng khuyên giải an ủi một câu, “Việc cấp bách, là nên nghĩ ra một biện pháp, tuyệt đối chớ để Tô đạo hữu sinh ra hiểu lầm.”

Thủy Thiên Kỳ ở một bên nhịn không được nói: “Điện hạ, bệ hạ lúc rời khỏi, có phải... Đối với ngài có dặn dò khác hay không?”

Hạ Thanh Nguyên ngẩn ra một phen, tránh mà không đáp, nói: “Tam trưởng lão không phải nói, đêm nay muốn triệu tập một đám đại nhân vật của hoàng thất thương thảo việc này sao, ta đi xem trước.”

Nói xong, nàng đứng dậy rời khỏi ngay.

Ông Cửu vội vàng nói: “Điện hạ, Tô Dịch bên kia...”

“Ta sẽ tự mình đi tìm Tô công tử nói chuyện hẳn hoi, khẳng định sẽ không để hắn làm bậy.”

Hạ Thanh Nguyên đầu cũng không quay lại, xua tay nói.

Bóng người yểu điệu kia của thiếu nữ nhanh chóng biến mất không thấy.

Ông Cửu và Thủy Thiên Kỳ nhìn nhau một cái, đều cười khổ một phen.

“Chuyện này mang điện hạ liên lụy vào, cũng không biết là đúng hay sai. Nếu để bệ hạ biết, sợ là thế nào cũng trách chúng ta vô năng.”

Ông Cửu tâm tình trầm trọng.

“Nhưng theo ta thấy, do điện hạ ra mặt đi gặp Tô Dịch, ngược lại là một lựa chọn không tệ.”

Thủy Thiên Kỳ trầm ngâm nói: “Đừng quên, điện hạ cùng Tô Dịch giao tình không tầm thường, sớm từ lúc ở Đại Chu, hai người đã có hữu nghị thâm hậu.”

Ông Cửu ngẩn ra, kìm lòng không được nhớ tới, lúc trước ở trên Lan Đài Pháp Hội, ở dưới mí mắt bệ hạ, điện hạ cũng không tị hiềm ngồi ở bên cạnh Tô Dịch, vì hắn uống rượu, cùng nói chuyện với nhau, thân mật khăng khít.

...

Ngự Cảnh cung.

Đêm khuya, trong cung điện rộng lớn lại đèn đuốc sáng trưng.

Chủ tọa trung ương để trống, đó là vị trí thuộc về đương kim Hạ hoàng, không ai dám đi quá giới hạn.

Tam trưởng lão Thiên Dương vương Hạ Lâm Uyên cũng không dám.

Hắn ngồi ở phía dưới chủ tọa trung ương, dáng vẻ tùy ý.

Chỉ có khi ánh mắt đảo qua các đại nhân vật hoàng tộc đang ngồi, trong lòng Hạ Lâm Uyên sẽ không thể ức chế hiện lên một tia cảm giác thỏa mãn.

Nắm quyền lớn, độc tài thiên hạ, tư vị bực này, dù là hạng người tu hành, lại có mấy ai không mê muội?

Hơn nữa khi nhìn thấy, đại trưởng lão Hạ Trường Hoằng hôm nay cũng chỉ có thể đành phải ở dưới, trong lòng Hạ Lâm Uyên cũng không khỏi cảm khái, đây... Chính là quyền lực!

Nhưng rất nhanh, Hạ Lâm Uyên liền nhíu nhíu mày.

Trong đại điện kêu loạn, tiếng khắc khẩu không ngừng.

Các đại nhân vật kia của hoàng tộc, giờ phút này nghiễm nhiên chia làm ba trận doanh.

Một trận doanh lấy đại trưởng lão Hạ Trường Hoằng cầm đầu, cho rằng hoàng thất Đại Hạ nên tuần hoàn ý chí của đương kim Hạ hoàng, tiếp tục ban cho Tô Dịch che chở, không thể hướng các thế lực cổ xưa đó nhượng bộ.

Một trận doanh lấy nhị trưởng lão Hạ Vân Canh cầm đầu, cho rằng chuyện lần này quá mức nghiêm trọng, hơn nữa mầm tai vạ cũng là một mình Tô Dịch gây ra.

Hoàng thất Đại Hạ phải làm, đó là bo bo giữ mình, tuyệt đối không thể xen vào trong vũng nước đục lần này.

Còn có một trận doanh thuộc về phái trung lập.

Người ủng hộ Hạ Trường Hoằng ít, chỉ có ít ỏi bảy tám người.

Người ủng hộ Hạ Vân Canh nhiều, ước chừng có hơn mười người.

Nhưng, càng nhiều đại nhân vật của hoàng thất lựa chọn trung lập.

Thấy một màn như vậy, Hạ Lâm Uyên lúc này ho khan một tiếng, phất tay áp chế thanh âm của mọi người.

Thẳng đến lúc mọi người đều ngậm miệng, mang ánh mắt đồng loạt nhìn qua, Hạ Lâm Uyên lúc này mới trầm giọng nói: “Tranh cãi qua tranh cãi lại, chung quy vô ích, theo ta thấy, việc này cứ như nhị trưởng lão nói, lấy an nguy hoàng thất Đại Hạ chúng ta làm trọng, tuyệt đối không thể cho Tô Dịch bất cứ sự che chở nào nữa!”

Đại trưởng lão Hạ Trường Hoằng sắc mặt âm trầm, đang muốn mở miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận