Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3396: Kiến long tại điền lợi kiến đại nhân (2)

Ông lão lôi thôi do dự một phen, nhắc nhở: “Chớ dùng sức quá mạnh, việc trên đời, một mặt cưỡng cầu, sẽ bị phản lại.”
Thiếu nữ suy nghĩ hồi lâu, ừm một tiếng.

Ông lão lôi thôi nói: “Cũng đừng vội, cũng đã chịu vây khốn năm tháng dài đằng đẵng như thế, dù chờ thêm một chút, cũng không sao.”

Câu này, giống như xúc động tâm sự của thiếu nữ, nàng mím môi, nói: “Tiền bối, ta không sợ chờ, chỉ sợ...”

Ông lão lôi thôi như ý thức được thiếu nữ muốn nói cái gì, không khỏi nhếch miệng cười lên, nói: “Ngươi có thể không tin ta, nhưng nhất định phải tin tưởng hắn!”

Nói xong, lão cảm khái nói: “Lão phu đời này, từng chứng kiến không biết bao nhiêu nhân vật tuyệt thế đặt chân đỉnh phong tiên đạo quật khởi, cũng từng âm thầm đọ sức với một ít thần linh nhảy ra ngoài dòng sông kỷ nguyên, tuy đời này sống thê thê thảm thảm, hoảng sợ như chó, trêu vào nghiệp chướng cùng kiếp số đầy người, nhưng cũng tính là sống qua Thời Đại Tiên Vẫn dài đằng đẵng kia, sống tạm đến bây giờ.”

“Phóng mắt trên dưới tiên giới này, luận sống lâu, lão phu dám xưng thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất!”

Nói đến đây, vẻ mặt ông lão lôi thôi trở nên nghiêm túc, “Mà ở trong cả đời ta từng trải qua, chỉ có ít ỏi một dúm người có thể đập vào mắt.”

Thiếu nữ nói, “Ta biết, trong đó tất nhiên cũng bao gồm hắn.”

Ông lão lôi thôi lắc đầu, nói: “Hắn không ở hàng ngũ này.”

Nói xong, lão chỉ chỉ mắt mình, “Ở trước mặt hắn, tầm mắt của ta chung quy quá hẹp.”

Thiếu nữ ngẩn ra, trong lòng sinh ra gợn sóng.

Ông lão lôi thôi khẽ nói: “Ngươi bây giờ, có lẽ không hiểu, về sau ngươi sẽ rõ, trên đời này có thể áp chế Khương Thái A lão thất phu này một bậc, có lẽ có, nhưng có thể khiến Khương Thái A ăn ngủ không yên, nói tới liền biến sắc, chỉ có một mình hắn!”

Nói xong lời cuối cùng, tăng thêm giọng điệu, vô cùng kiên định cùng khẳng định, tràn đầy hương vị không cho phép nghi ngờ.

Ánh mắt thiếu nữ ngơ ngẩn, hoang mang nói: “Nhưng hắn hôm nay tựa như...”

Vẻ mặt ông lão lôi thôi giữ kín như bưng, nói: “Cũng chính bởi vì như thế, mới để ngươi có cơ hội đi bắt lấy một tia thời cơ này, không phải sao?”

Thiếu nữ chấn động cả người, nhất thời hiểu rõ.

Người nọ nếu như lúc trước đứng ngạo nghễ đỉnh tiên đạo, đâu có thể nào để mình có cơ hội đi tiếp cận?

Ông lão lôi thôi chợt kịch liệt ho khan một phen, ho tới mức tim gan phèo phổi thận cũng sắp ho ra, khuôn mặt già nua tràn đầy nét khổ sở.

Thiếu nữ nâng tay khẽ vỗ lưng lão, lo lắng nói: “Tiền bối, ta đã biết dụng tâm của ngài, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.”

Hồi lâu sau, ông lão lôi thôi mới ngừng ho khan, dồn dập thở dốc một trận, lúc này mới nói: “Vì chờ đợi thời cơ này, ta đã tiết lộ một tia huyền cơ không nên tiết lộ, mà nay phải rời khỏi, nếu không, sợ là không chịu đựng nổi một thân kiếp nghiệp này nữa!”

Lão vươn người đứng dậy, nói: “Về sau, liền xem tạo hóa của bản thân ngươi.”

“Tiền bối, ngài muốn đi đâu?”

Thiếu nữ đứng dậy.

Ông lão lôi thôi hơi cảm khái nói: “Chỉ cần không tiếp xúc với tên kia, thiên hạ các nơi, đều là quê nhà ta.”

Dừng một chút, lão cười lên hê hê, vẻ mặt đắc ý, “Ta lúc trước bói một quẻ, lão giặc trời kia tựa như rốt cuộc thiên vị ta một lần, để ta đạt được điềm báo đại cát!”

Nói xong, trên khuôn mặt già nua của lão tràn đầy khát khao, “Ta à, tính lập tức tới Bạch Lô châu một chuyến, không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần tránh ở nơi đó, tên kia tất nhiên không gặp được ta. Ngoài ra, nói không chừng còn có thể kiếm được một phúc duyên!”

Nếu Tô Dịch ở đây, nhất định sẽ nói một tiếng “Thật khéo” !

“Tiền bối, vậy ngài nhất định phải bảo trọng.”

Thiếu nữ nghiêm túc nói.

Ông lão lôi thôi xua tay, “Yên tâm, ta không phải đã nói sao, luận được lâu, tiên giới này đến nay còn chưa ai có thể hơn được ta.”

Lão sải bước mà đi, bóng người gầy trơ xương, giống như một trận gió cũng có thể thổi bay.

Thiếu nữ yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng người ông lão lôi thôi biến mất.

Sau đó, nàng từ tay áo bào lấy ra một cây “thăm bản mạng” .

Rất lâu trước kia, ông lão lôi thôi từng tính một quẻ cho nàng, cũng bởi vậy, khiến ông lão lôi thôi trả giá cực kỳ thê thảm nặng nề.

Nhưng, một quẻ này cuối cùng đẩy ra sương mù, nhìn trộm thấy một đường ánh rạng đông cho vận mệnh khốn đốn trong bóng đêm đó của nàng!

Trên cây thăm bản mạng này, chỉ có tám chữ:

Kiến long tại điền, lợi kiến đại nhân!

...

Chợ Hắc Long, trong một tòa cung điện cổ xưa.

Một đám đại nhân vật Vạn Linh giáo ngồi ở trong đó.

Trong đó có thánh tử Trọng Kỳ.

Mà ngồi ở trên chủ tọa trung ương, là một đạo nhân chòm râu bay bay, làn da trắng nõn, đôi mắt hẹp dài, khí độ ung dung.

Tiếu Cự.

Một vị yêu đạo Tiên Quân của Vạn Linh giáo, đảm nhiệm chức trưởng lão, quyền cao chức trọng.

“Pháp hội lần này, sẽ có bảy vị yêu đạo Tiên Quân cùng gần bốn mươi chín vị Hư cảnh Yêu Tiên tham dự vào.”

Thanh âm uy nghiêm kia của Tiếu Cự quanh quẩn ở đại điện, “Trong đó, hơn phân nửa đều đã đáp ứng gia nhập Vạn Linh giáo chúng ta!”

“Chẳng qua, còn có ba khúc xương cứng đến nay còn chưa từng tỏ thái độ.”

“Phân biệt là La Châu Kim Quang sơn ‘Cửu Hạc Tiên Quân’, Hóa Châu Vân Tùng quan thái thượng trưởng lão ‘Phù Hỏa Tiên Quân’, cùng với Cảnh Châu Tiểu Như Ý Trai ‘Thanh Vi Tiên Quân’ .”

Bạn cần đăng nhập để bình luận