Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1722: Dạ du phù, tinh văn trùng (2)

Cái gọi là chợ đen, chính là nơi lấy vật đổi vật giữa tu sĩ, nhân vật tam giáo cửu lưu đều hội tụ ở trong đó, bài trí quầy hàng, chào hàng các loại bảo vật rất khó mua được trên đời.
Như là linh tài, đan dược, pháp bảo, công pháp, điển tịch vân vân, đủ loại, muôn hình muôn vẻ, hầu như đều có liên quan tới tu hành.

Con dơi xám kia vỗ cánh bay đi, như đang tìm cái gì.

Không bao lâu, nó chợt đáp ở trên vai một lão mù.

Ầm!

Trong hào quang lưu chuyển, dơi xám hóa thành một đạo bí phù, bị lão mù cầm trong tay.

Lão hơi cảm ứng, liền mang từng cảnh lúc trước trình diễn thu hết đáy mắt, như là phản ứng của Kim Sai phu nhân, đối thoại của nam tử trung niên đeo kiếm cùng ông lão khô gầy, cùng với nam tử áo bào gấm kia đứng ở tầng hai tửu lâu vân vân.

“Kim Sai phu nhân, Tà Kiếm Lang Quân, lão rắn... đây đều là thứ vớ vẩn gì vậy, một tên cũng chưa từng nghe nói.”

Lão mù không khỏi lẩm bẩm một tiếng.

“Ngươi đây là bảo bối gì?”

Thôi Cảnh Diễm tò mò nói.

Lão mù kiên nhẫn giải thích: “Dạ Du Phù, một trong các phù bảo bí truyền của Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch ta, có thể hóa thành con dơi tuần tra chu hư, tìm hiểu tất cả tin tức muốn đạt được, trừ phi là nhân vật nắm giữ thiên phú thần thông đặc thù, hoặc là hoàng giả, nếu không, không ao có thể phát hiện khí tức Dạ Du Phù.”

Thôi Cảnh Diễm không khỏi ngạc nhiên nói: “Vậy ngươi vừa rồi điều tra được cái gì?”

Lão mù nói: “Lúc trước ta còn cho rằng sẽ có người dám đuổi theo chúng ta bắn tên trộm, nhưng bây giờ xem ra, những kẻ đó trái lại cũng thông minh, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Thôi Cảnh Diễm cười lên, nói: “Không ngờ, thủ đoạn của Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch các ngươi còn rất thần kỳ.”

Lão mù vẻ mặt phức tạp nói: “Đâu chỉ thần kỳ, nếu ta có ba phần năng lực của sư tôn lão nhân gia, cũng không đến mức lưu lạc đến hôm nay tình trạng bực này.”

“Mà tổ sư phái ta, càng là nhân vật thần thoại khó lường trong U Minh này, bản lĩnh của lão nhân gia, dù là tồn tại Hoàng Cực cảnh, cũng không dám khinh thường mảy may.”

Dứt lời, lão thở dài.

Đáng tiếc là, sư tôn lão Ngũ Táng đã chết, ngay cả tổ sư cũng không rõ tung tích, đến nay chưa có tin tức.

Đôi mắt đẹp của Thôi Cảnh Diễm đảo qua đảo lại, bất thình lình hỏi: “Ta vẫn luôn rất tò mò, ngươi thân là truyền nhân Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch, lại vì sao phải đi theo bên người Tô Dịch gã kia làm việc?”

Lão mù ngẩn ra một phen, hỏi ngược lại: “Ta cũng tò mò, vì sao lão tổ tông nhà ngươi sẽ coi trọng Tô đại nhân như vậy?”

Thôi Cảnh Diễm bĩu bờ môi đỏ, nói: “Ta còn muốn biết đây!”

Lão mù nhếch miệng cười nói: “Cái này gọi là bí mật.”

“Xì, không muốn nói thì thôi.”

Thôi Cảnh Diễm xoay người nhìn về phía một quầy hàng cách đó không xa.

Tô Dịch đang chắp tay sau lưng, đánh giá vật phẩm trưng bày trên quầy hàng.

Chủ sạp là một nam tử gầy gò.

Từ sau khi tiến vào chợ đen, Tô Dịch giống như đang tìm cái gì, thẳng đến bây giờ mới dừng bước ở trước quầy hàng này, nhìn trúng một cái hũ gốm đen nhánh.

Trong hũ gốm, là một đám côn trùng bị phong ấn lại, mỗi một con đều giống như nhộng, ngoài thân sinh ra những vòng hoa văn màu bạc.

Cuối cùng, Tô Dịch trả giá linh tài tương đương với một ngàn khối bát phẩm linh thạch, từ trong tay chủ sạp đổi được một hũ gốm côn trùng này.

Điều này không khỏi khiến Thôi Cảnh Diễm tò mò, ở lúc Tô Dịch rời khỏi chợ đen, không khỏi nói: “Tô huynh, ngươi mua lũ côn trùng này làm cái gì?”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Thứ đồ chơi nhỏ này tên là Tinh Văn Trùng, không có tác dụng gì lớn, nhưng đối với ta mà nói, lại có thể phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.”

“Tác dụng gì?” Thôi Cảnh Diễm truy hỏi.

Lão mù cũng vểnh tai.

Tô Dịch cười cười, nói: “Câu cá.”

Thôi Cảnh Diễm và lão mù đều giật mình, tiêu phí linh tài ước chừng tương đương một ngàn khối bát phẩm linh thạch, chỉ vì câu cá?

Tâm tình Tô Dịch rõ ràng không tệ, không đợi hai người hỏi, đã nói: “Ta lần này đến thành Dạ Ma, chính là vì sưu tập đám côn trùng này, có chúng nó, có thể ở trong một hồ dung nham sâu trong Diêm Phù đại sơn, câu được một loại linh ngư tên là ‘Thuần Dương Hỏa Lư’.”

Mới nói tới đây, một thanh âm sốt ruột vang lên ở sau lưng đám người Tô Dịch:

“Đạo hữu tạm dừng bước, một hũ Tinh Văn Trùng kia, ta không bán.”

Tô Dịch xoay người nhìn, chỉ thấy một nam tử gầy gò đuổi theo, chính là ông chủ sạp hàng vừa rồi.

Mà ở bên cạnh nam tử gầy gò, còn có một đám người đi theo.

Cầm đầu nhóm người này, là một trung niên mặc áo bào đen, bộ dáng tiều tụy, đôi mắt màu nâu nhạt sắc bén khiếp người như chim ưng.

Lão mù không vui nói: “Dựa theo quy củ chợ đen, mua bán vừa thành, không cho đổi ý, ngươi đây là muốn đập bảng hiệu của mình?”

Trên trán nam tử gầy gò toát mồ hôi lạnh, nói: “Tình huống có biến, ta...”

Không đợi hắn nói xong, đã bị trung niên áo bào đen bên cạnh ngắt lời, nói: “Để ta tới nói.”

Nói xong, hắn ánh mắt như điện, nhìn về phía Tô Dịch nói: “Còn xin đạo hữu tạo điều kiện, Tinh Văn Trùng đối với chúng ta có tác dụng lớn, chúng ta nguyện dùng giá gấp hai, để bồi thường đạo hữu.”

Tô Dịch nhìn quét đám người trung niên áo bào đen một cái, thản nhiên nói: “Các ngươi dù ra giá cao tới đâu, ta cũng tuyệt đối sẽ không giao ra đồ đã tới tay.”

Trung niên áo bào đen nhíu mày.

Những người kia bên cạnh hắn, sắc mặt cũng đều trầm xuống, ánh mắt không tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận