Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1602: Nhanh chân đến trước (2)

Chỉ có âm không sinh, chỉ có dương không lâu dài.
Song tu chi đạo, cầu là âm dương giao dung, long hổ giao thái.

Sau đó, Tô Dịch lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bầu trời.

Kiếp vân tuy tiêu tán, nhưng các ngôi sao lóe lên, hoàng hôn vẫn còn, cơn mưa ánh sáng đại đạo như thủy triều, giống như sao băng bay, từ trên trời giáng xuống.

Tình trạng như vậy duy trì đến bây giờ, đã lâu nửa khắc.

Nhưng cuối cùng bị tu sĩ thế gian thu hoạch, chung quy chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.

Đại bộ phận lực lượng đại đạo bổn nguyên, ở cuối cùng cuối cùng sẽ dung nhập trong thiên địa Thương Thanh đại lục, hóa thành sinh cơ bừng bừng mênh mông vô cùng, tẩm bổ vạn vật, do đó thay đổi tất cả Thương Thanh đại lục...

Chẳng qua, bây giờ nói những thứ này còn sớm.

Tô Dịch dừng chân trên không, tuy vẫn chưa từng ra tay, nhưng có một rồi lại một mảng cơn mưa ánh sáng đại đạo như thủy triều ập tới, dung nhập trong cơ thể hắn.

Theo lực lượng đại đạo bổn nguyên hấp thu được càng ngày càng nhiều, Hạt Giống Thương Thanh trong cơ thể hắn cũng rõ ràng lớn mạnh thêm ba phần!

“Không ——!”

Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai kinh hãi vang lên.

Chỉ thấy nơi xa xa, một tu sĩ đột nhiên ho ra máu, toàn bộ tu vi chợt sụp đổ, từ trên không trung rơi xuống mặt đất.

Đạo hạnh của hắn hoàn toàn bị hủy, trở thành phế nhân!

Điều này làm người khác đang đang tranh đoạt cơn mưa ánh sáng đại đạo đều biến sắc.

“Tạo hóa tuy tốt, nhưng bổ quá hóa hại, ắt gặp cắn trả.”

Tô Dịch lắc đầu một phen.

Ăn một lần không thể mập được, cơn mưa ánh sáng đại đạo kia tuy thần diệu, nhưng cũng phải xem bản thân có thể thừa nhận được hay không, nếu không, tất nhiên chịu nó hại ngược lại.

Một viên linh đan diệu dược, cho tu sĩ nuốt dùng, tự có thể tăng lên tu vi.

Nhưng nếu cho phàm phu tục tử nuốt dùng, căn bản là không chịu nổi lực lượng cỡ đó, sẽ nổ tan xác mà chết.

Thu thập và luyện hóa cơn mưa ánh sáng đại đạo, cũng là đạo lý tương tự.

Một màn này, cũng gõ vang cảnh báo cho các tu sĩ ở đây, đều trở nên bình tĩnh khắc chế.

Cơ duyên tuy lớn, nhưng cũng phải xem bản thân có năng lực thừa nhận hay không!

Một ít tu sĩ thậm chí đã quyết đoán thu tay, không tham nhiều nữa.

“Thanh Nha, chớ tham nhiều.”

Khi Tô Dịch xoay người tới trên không Thanh Vân tiểu viện, chỉ thấy Thanh Nha bộ dáng như uống say, hai má ửng đỏ, bóng người lắc lư, Tô Dịch nhìn mà buồn cười.

Hắn nâng tay gõ một cái ở trên trán Thanh Nha.

Chỉ thấy khí tức xao động hỗn loạn kia toàn thân thiếu nữ nhất thời trở nên ôn thuần, cả người lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, khôi phục bình thường.

“Mau đi ngồi thiền tu luyện đi.”

Tô Dịch cười dặn dò.

Thanh Nha lên tiếng đáp giọng thanh thúy, xoay người quay về Thanh Vân tiểu viện.

Mà ở trong thời gian kế tiếp, Ông Cửu, Hạ hoàng lục tục thu tay, không tranh đoạt nữa.

Không thể nghi ngờ, cơn mưa ánh sáng đại đạo lúc trước thu thập được, đã đạt tới cực hạn bọn họ có khả năng thừa nhận.

Đến cuối cùng, chỉ còn lại có lão mù, Huyền Ngưng, Diệp Tốn còn ở nơi đó.

Tô Dịch không lo lắng ba kẻ tình cảnh tương tự này.

Lão mù và Huyền Ngưng giống nhau, đều là ở lúc trước đến Thương Thanh đại lục, gặp bão không gian làm bị thương nặng, chỉ còn lại có một luồng tàn hồn.

Nhưng nội tình cùng lịch duyệt bọn họ vẫn còn, tự nhiên rõ nên luyện hóa cơn mưa ánh sáng đại đạo cho bọn họ sử dụng như thế nào.

Diệp Tốn ở thời kì đỉnh phong, chính là Minh La Linh Hoàng danh chấn thiên hạ, tương tự cũng rõ, nên thu tay lại khi nào.

Tô Dịch lẳng lặng đứng ở nơi đó, cơn mưa ánh sáng đại đạo hãy còn từ bốn phương tám hướng ập tới.

Như vạn dòng sông chảy về biển.

Đối với Tô Dịch có được Hạt Giống Thương Thanh mà nói, tự nhiên căn bản không cần lo lắng không chịu nổi lực lượng đại đạo bổn nguyên cuồn cuộn không ngừng ập tới kia.

“Chờ lúc bọn họ đều thu tay, lại đột phá cảnh giới cũng không muộn.”

Tô Dịch thầm nghĩ.

Hôm nay, hắn cũng muốn đột phá cảnh giới, kiếm chỉ Linh Tướng cảnh!

Cùng lúc đó ——

“Cửu tế tự, Hạt Giống Thương Thanh vẫn chưa từng xuất hiện, ta hoài nghi đại tạo hóa này, sớm đã bị người ta nhanh chân đến trước.”

Tiên Minh Chi Địa, Tuyết Diệp nhíu mày, sắc mặt có chút âm trầm.

Ở đỉnh đầu hắn, Quy Độ Linh Đăng dựng lên ánh đèn màu đen, hấp dẫn cơn mưa ánh sáng đại đạo đầy trời đến.

Không trung cách đó không xa, Cửu tế tự gầy trơ xương trầm mặc một lát, nói: “Chớ hoảng, tạm để cho ta điều tra một chút.”

Nói xong, lão từ trong tay áo bào lấy ra một cái gương đồng màu bạc chói lọi, bay lên trời.

Gương đồng sáng lên, mặt ngoài dâng trào lực lượng dao động tối nghĩa huyền ảo, ngay sau đó, một vài hình ảnh kỳ quái hiện lên ở trong gương đồng.

Hồi lâu sau.

Hình ảnh trong gương đồng đột nhiên yên lặng.

Cửu tế tự giương mắt nhìn lên, rõ ràng phát hiện, trên hình ảnh yên lặng đó hiện ra chính là một tòa thành trì rộng lớn vô cùng!

“Ở trên Thương Thanh đại lục hiện nay, chỉ có tòa thành trì này phân bố cơn mưa ánh sáng đại đạo là nồng đậm nhất, xa không phải nơi khác có thể so sánh.”

Cửu tế tự ánh mắt thâm trầm, giọng khàn khàn, “Ta hoài nghi, Hạt Giống Thương Thanh kia rất có thể chính là bị cường giả nào đó trong tòa thành này đoạt được!”

Bảo vật lão lấy ra, có tên Tuần Thiên Linh Giám, có thể cảm ứng được khí tức thiên địa biến hóa, do đó diễn biến ra cảnh tượng khác nhau, cực kỳ thần diệu.

“Ồ, đây không phải thành Cửu Đỉnh sao?”

Khu vực phụ cận, Thôi Cảnh Diễm giật mình nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận