Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 222: Tư nhân nhược trích tiên duy độc thái ngạo (2)

“Nghe ta khuyên một câu, cắt lưỡi hẳn là trừng phạt nhẹ nhất, nếu không, Mục mỗ cũng không bảo vệ được Phong Nguyên trai các ngươi.”
Mục Chung Đình nhìn Thúy Vân phu nhân, lời nói ý vị sâu xa.

Cả người Thúy Vân phu nhân giật mình một cái, đôi mắt đẹp theo bản năng nhìn nhìn thanh niên áo bào tím khoanh tay mà đứng cách đó không xa.

Sau đó, lại nhìn nhìn Tô Dịch từ đầu đến cuối đều ngồi ở nơi đó lạnh nhạt thong dong, rốt cuộc ý thức được, lúc trước Tô Dịch cũng không phải cuồng vọng.

Hắn cũng quả thực không cần dùng Tử Thụy Tín Phù để cáo mượn oai hùm.

Bởi vì hắn tự có sự tự tin!

Hít sâu một hơi, ánh mắt Thúy Vân phu nhân nhìn về phía Lê lão, vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng, nói:

“Lê lão, nhớ lời chúng ta lúc đến nói không, việc không thể làm bậy, lời không thể nói bậy, ngươi... tự mình giải quyết đi.”

Vẻ mặt Lê lão sầu thảm, lẩm bẩm: “Thật đúng là họa từ miệng mà ra, hôm nay là lão phu mắt kém, quả thực nên trả giá đắt!”

Xẹt!

Mặt hắn lộ vẻ thống khổ, trong bờ môi mím chặt chảy máu ra.

Sau đó, hắn run run thò tay từ trong miệng lấy ra một đoạn lưỡi cụt máu chảy đầm đìa, hướng tới chỗ Tô Dịch cúi đầu.

Một màn tanh máu này, dọa đám người Trần Kim Long sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ đều nhận ra Lê lão, biết hắn là thủ hạ Thúy Vân phu nhân tín nhiệm nhất, một vị tồn tại Tụ Khí cảnh thành danh nhiều năm.

Thân phận của hắn cũng có thể ngồi ngang hàng với tộc trưởng các tông tộc trong thành.

Nhưng bây giờ, hắn lại chỉ có thể cắn đứt đầu lưỡi, cúi đầu nhận sai!

“Tô công tử, ngươi xem xử lý như vậy thế nào?”

Chu Tri Ly cười hỏi.

Tô Dịch phất phất tay, cũng lười nhiều lời.

Chu Tri Ly gật gật đầu với Thúy Vân phu nhân: “Bảo hắn đi xuống chữa thương, ngươi lưu lại, chúng ta nói chuyện khác một chút.”

Trong lòng Thúy Vân phu nhân thở dài, vội vàng dặn dò Lê lão một câu.

Người sau xoay người rời khỏi, bóng lưng ảm đạm tiêu điều.

Tô Dịch thì đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Tri Ly, nói: “Ngươi đã trả nhân tình lần trước thiếu nợ, vậy việc hôm nay liền do ngươi tới xử lý, ta chỉ một yêu cầu, việc hôm nay, không thể tiết lộ một chút nào.”

Hắn hôm nay vừa mới đến quận thành Vân Hà, nếu chuyện xảy ra ở đây truyền ra, bị những kẻ thù năm đó biết, sợ là sẽ ngay lập tức lựa chọn tránh né.

Đây cũng không phải là điều Tô Dịch muốn nhìn thấy.

Chu Tri Ly như bất đắc dĩ nói: “Tô công tử, nhân tình của ngươi sao có thể là vẻn vẹn một chuyện nhỏ này có thể hoàn lại? Ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta.”

Mí mắt Mục Chung Đình cũng giật loạn một trận, Tô Dịch này thế mà dám mệnh lệnh lục hoàng tử như vậy, mà lục hoàng tử tựa như còn rất chịu phục...

Điều này làm lão càng thêm ý thức được Tô Dịch không đơn giản.

“Chúng ta đi thôi.”

Tô Dịch đi lên phía trước, đẩy xe lăn của Phong Hiểu Phong, gọi bọn Hoàng Càn Tuấn cùng nhau rời khỏi.

Thẳng đến lúc đến trước cửa, hắn nhớ tới một sự kiện, nói: “Đừng làm khó Thúy Vân phu nhân, nàng là người thông minh.”

“Còn có, bữa tiệc hôm nay tiêu dùng, cũng nhớ thanh toán giúp ta.”

Dứt lời, hắn và đám người Hoàng Càn Tuấn cùng nhau rời đi.

Trong đại điện tràn đầy yên tĩnh áp lực.

Vô luận là bọn Trần Kim Long, hay là Thúy Vân phu nhân, đều mang ánh mắt nhìn về phía Chu Tri Ly.

Tô Dịch không có đây, thái độ của Chu Tri Ly cũng trở nên lạnh nhạt.

Hắn tùy ý ngồi ở một cái ghế tựa, nói: “Nói một chút chuyện xảy ra nơi đây, đơn giản chút là được, ta không thích nói lời thừa.”

Thúy Vân phu nhân lập tức mang chuyện vừa rồi chứng kiến lần lượt nói ra, lời ít mà ý nhiều.

“Thì ra Lan Lăng Tiêu thị cũng đang lôi kéo Tô Dịch...”

Chu Tri Ly khi biết được Tô Dịch là bằng vào Tử Thụy Tín Phù, mới ngồi vào Sơn Hà điện tầng thứ chín này, không khỏi cảm khái, “Cũng không biết là kẻ nào của Tiêu thị vậy mà có tuệ nhãn như vậy, giành trước ta.”

Trong lòng Thúy Vân phu nhân run lên, nói: “Vừa rồi Tô công tử nói, lệnh bài này là Tiêu Thiên Khuyết Tiêu lão gia tử tặng cho.”

Con ngươi Chu Tri Ly hơi co lại, động dung nói: “Thì ra là Tiêu lão, vậy thì đúng rồi, cũng chỉ có Tiêu lão người có được đại trí tuệ cỡ đó, mới có thể nhìn ra chỗ siêu phàm của Tô Dịch.”

“Tiêu Thiên Khuyết...”

Mục Chung Đình cũng không khỏi cả kinh.

Vị này chính là “Lan Lăng hầu” nhiệm kỳ trước, từng cưỡi ngựa cầm đao, tạo ra công tích hiển hách, vang danh thiên hạ!

Trong lòng Thúy Vân phu nhân không khỏi dâng lên sự hối hận, buồn cười nàng cùng Lê lão vừa rồi còn tưởng, Tô Dịch là đang nói dối.

Ai ngờ, Tử Thụy Tín Phù này lại rất có thể thật sự là do Tiêu Thiên Khuyết tặng!

Chỉ bằng một điểm này, ý nghĩa nó đại biểu đã rất đáng sợ.

“Tô Dịch vừa rồi nói, ngươi là người thông minh, ta cũng tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Lại thấy Chu Tri Ly tùy ý nói, “Nhưng việc hôm nay, tóm lại cần giải quyết một phen thật tốt, ít nhất cũng không thể để Tô Dịch thất vọng, ngươi cảm thấy thế nào?”

Thúy Vân phu nhân thấp giọng nói: “Tất cả đều theo công tử làm chủ.”

Chu Tri Ly mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Mục Chung Đình, nói: “Mục đại nhân, thân phận của ta có chút không thích hợp, không bằng do ngươi tới ôm phiền toái hôm nay ở trên người, như thế nào?”

Mục Chung Đình cười nói: “Việc nhỏ, ta làm quận thủ ở quận Ung Hòa, vô luận ai muốn trả thù, cứ đến là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận