Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1126: Ẩn sâu công cùng danh (2)

“Thì ra, đây mới là uy lực của Cửu Đỉnh Trấn Giới trận?”
Cách đó không xa, người trung niên áo bào vải cũng sửng sốt, trong lòng cuộn trào như thủy triều.

Nhớ tới một đoạn lời nói đó của Tô Dịch lúc trước, ngay cả người trung niên áo bào vải không thừa nhận cũng không được, bọn họ đối với uy lực thật sự của Cửu Đỉnh Trấn Giới trận... Hoàn toàn là không biết gì cả!

Nhưng cái này cũng trách không được bọn họ.

Trận này từ thời thượng cổ kéo dài đến nay, trăm ngàn năm cũng không chắc vận dụng một lần, hơn nữa mỗi một lần vận dụng, cũng chỉ cần phóng thích một bộ phận lực lượng, đã có thể tiêu diệt kẻ địch.

Lại thêm ba vạn năm lực lượng Ám Cổ Chi Cấm đục khoét, khiến rất nhiều nơi của trận này tổn hại nghiêm trọng, khi do bọn họ khống chế, đâu có thể nào thật sự thi triển ra uy lực chân chính của trận này?

Nếu bọn họ thật sự hoàn toàn hiểu biết huyền bí cùng huyền cơ của trận này, lại có thể nào không biết nên tu sửa trận này như thế nào?

Xét đến cùng, vẫn là tòa đại trận này quá cổ xưa rồi, hơn nữa tổn hại nghiêm trọng, nếu không phải Tô Dịch, đổi làm người khác đương thời nhất định rất khó mang uy lực trận này vận chuyển tới bực này.

Ầm!

Trên thành Cửu Đỉnh, dưới bầu trời, hư ảnh màu máu lại bị đánh trúng lần nữa, tỏ ra chật vật không chịu nổi, cũng dẫn lên không biết bao nhiêu tiếng kinh hô trong thành.

Nhưng dù vậy, hư ảnh màu máu kia cũng không tính trốn tránh cùng thoái nhượng.

Hắn chợt phát ra một tiếng quát to: “Cầm Ô Ma Thanh Nhật Tán tới!”

Trên bảo thuyền, nữ tử áo bào phượng nâng bàn tay trắng nõn.

Một cái ô xương màu xanh dựng lên ngang trời, rơi vào trong tay hư ảnh màu máu.

Mặt cái ô báu này như một đóa mạn đà la hoa yêu dị màu xanh, cán ô là một đoạn xương cốt màu đỏ tươi như máu luyện chế thành, trong sáng lấp lánh.

Theo cái ô này bị hư ảnh màu máu mở ra ——

Ầm!

Trong hư không, trực tiếp như có một vầng mặt trời lớn yêu dị màu xanh đỏ mọc lên, nở rộ ra hào quang màu xanh ngập trời, có ma khí màu máu mênh mông vô lượng càn quét khuếch tán.

Mảng trời đó cũng nhuộm thành một tầng màu máu đậm đặc yêu dị dọa người, ma khí dày đặc.

Uy năng khủng bố cỡ đó, thế mà lại cứng rắn chặn được cái đỉnh khổng lồ nghìn trượng từ xa xa trấn áp tới!

“Một trong chín đại ma bảo của ma tộc Hoàn thị, Ô Ma Thanh Nhật Tán!”

Con ngươi người trung niên áo bào vải hơi co lại.

Đây là một món thượng cổ ma bảo, tuy chỉ có phạm trù cấp bậc linh đạo, nhưng uy lực lại lớn vô cùng.

Một khi thi triển, ô này phóng thích “Thanh Nhật Ma Viêm”, động cái có thể đốt núi nấu biển!

Dù là đại tu sĩ linh đạo một khi bị Thanh Nhật Ma Viêm lây dính một chút, thân thể máu thịt cùng sinh cơ sẽ ngay lập tức bị thiêu thành tro tàn!

“Một món ma bảo linh đạo mà thôi.”

Tô Dịch khẽ lắc đầu, theo hắn bấm quyết.

Dưới bầu trời, cái đỉnh khổng lồ cao nghìn trượng chợt tỏa sáng rực rỡ, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài nghìn trượng, mang theo hào quang cấm chế ngập trời, giận dữ chém xuống.

Ầm ầm! !

Thanh Nhật Ma Diễm đầy trời bị thanh kiếm khổng lồ nghiền ra như bẻ gãy nghiền nát.

Trong mưa lửa bắn tung tóe, Ô Ma Thanh Nhật Tán chợt phát ra kịch liệt gào thét, giống như sắp không chịu nổi uy lực áp bách khủng bố cỡ đó.

Hư ảnh màu máu rốt cuộc biến sắc, không dám cậy mạnh nữa, lựa chọn tránh lui.

Ầm!

Cuối cùng, tuy tránh được một kiếm như trí mạng này, nhưng hư ảnh màu máu lại bị hung hăng quét bay đi, thân thể này của hắn do nguyên thần biến thành cũng kịch liệt sôi sục một phen, trở nên mơ hồ ảm đạm đi không ít.

Rõ ràng bị thương nghiêm trọng!

“Đáng chết! Đổi làm lão tử thời kì cường thịnh, đâu có thể nào...”

Hư ảnh màu máu nổi trận lôi đình, gào rống rung trời.

Nhưng hắn mới nói được một nửa, lực lượng Cửu Đỉnh Trấn Giới trận đã ở dưới Tô Dịch thao túng, hóa thành một sợi roi dài nghìn trượng, bổ tới.

Ầm! !

Hư không như bị bổ ra một khe hở thẳng tắp hẹp dài.

Lực lượng cấm chế đáng sợ kia, mang theo uy lực hủy diệt vô cùng sắc bén, khi hung hăng nện xuống, làm hư ảnh màu máu cũng không khỏi hoảng sợ thất sắc.

Hắn ngay lập tức lấy Ô Ma Thanh Nhật Tán ngăn cản.

Ầm! !

Ánh sáng bắn tung tóe, dòng khí hỗn loạn thổi quét.

Ô Ma Thanh Nhật Tán phát ra tiếng gào thét kinh thiên, mặt ô tựa như mạn đà la hoa màu xanh kia cũng thiếu chút nữa bị bổ ra.

Hư ảnh màu máu gặp phải công kích bực này, bóng người lảo đảo một cái, trở nên càng thêm mơ hồ.

“Đi!”

Cuối cùng, hư ảnh màu máu phát ra một tiếng rống to nghẹn khuất phẫn nộ cực điểm, dẫn theo Ô Ma Thanh Nhật Tán xoay người bỏ chạy, trong vài cái nháy mắt, đã biến mất ở ngoài thành Cửu Đỉnh.

Các tu sĩ trong thành đều đã dại ra ở đó, không ai không trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước, hư ảnh màu máu kiệt ngạo bễ nghễ, khí diễm ngập trời, khiêng bảo thuyền lao ngang đi, dọc đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Nào ngờ chỉ trong giây lát mà thôi, hư ảnh màu máu đã ủ rũ rồi, bị thu thập chật vật không chịu nổi, bị thương liên tục, làm người ta cũng không nỡ thấy.

“Chạy rồi? Từ khi nào, ma tộc Hoàn thị trước giờ lấy bá đạo ương ngạnh, hoành hành vô kỵ trứ danh, lại sẽ bị ép tới mức chạy trốn?”

Không biết bao nhiêu đại nhân vật chấn động, khó mà tin nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận