Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1406: Minh Linh thần giáo (3)

Mà Tô Dịch thì ngẩn ra một phen, Minh Linh thần giáo?
Trong đầu hắn không kiềm chế được nhớ tới một người, Đại Bi Thần Quân!

Một kẻ đáng thương bị nhốt ở Minh Linh Huyết Quật không thể thoát vây.

Minh Linh thần giáo này, có liên quan với Đại Bi Thần Quân hay không?

Tô Dịch nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hứng thú.

Lúc trước ở Đại Chu trong Cửu Khúc quỷ thành, hắn từng thông qua một tiết điểm không gian do vòng xoáy màu máu biến thành, lần đầu nhìn thấy kẻ tự xưng “Đại Bi Thần Quân”.

Lúc ấy liền kết luận, đối phương hẳn là nhân vật của tuyệt thế đại hung Cửu Đầu Điểu nhất mạch, chẳng qua bị nhốt ở một nơi tên là Minh Linh Huyết Quật.

Thẳng đến về sau, ở trên đường Tô Dịch tới Đại Hạ, ở trên Phù Tiên lĩnh một đám tà tu bọn Sài đạo nhân chiếm cứ, lần thứ hai thông qua tiết điểm không gian một tòa trận pháp huyết tế biến thành, gặp được Đại Bi Thần Quân này.

Còn nhớ rõ lúc ấy, hắn từng nhiều lần tiến hành thăm dò, đại khái suy đoán ra, Đại Bi Thần Quân này nguyên khí tổn thương nặng.

Mà Minh Linh Huyết Quật chỗ Đại Bi Thần Quân, là một nơi hung hiểm hoang vu không chịu nổi.

Vì câu ra con “cá lớn” này, Tô Dịch còn từng mang nội dung quyển thứ nhất một bí pháp tên là “Chu Hư Luyện Sát Quyết”, thông qua vòng xoáy màu máu kia truyền tống cho Đại Bi Thần Quân.

Sự thật chứng minh, con cá quả thực đã mắc câu.

Đại Bi Thần Quân ngay lúc đó, đối với bí pháp này động lòng vô cùng, chủ động lên tiếng đòi nội dung còn lại của Chu Hư Luyện Sát Quyết.

Nhưng Tô Dịch từ chối, nói cho Đại Bi Thần Quân khi nào sửa lại thái độ, mang lai lịch cùng cảnh ngộ của y lần lượt nói thật ra, Tô Dịch mới có thể cân nhắc mang công pháp còn lại giao cho đối phương.

Chỉ là chưa từng nghĩ, thẳng đến hôm nay đã trôi qua mấy tháng thời gian, Đại Bi Thần Quân cũng chưa chủ động phái tín đồ tìm đến hắn.

Ngay tại lúc Tô Dịch suy nghĩ, trên biển mây nơi xa trong một chiếc xe kéo kia, một lần nữa vang lên một thanh âm quyến rũ ngọt ngào kia:

“Sóc Mông, chủ thượng nói, chúng ta là tới làm việc tốt, nhưng bọn họ nếu không biết tốt xấu, trực tiếp giết là được, đỡ phải lãng phí thời gian.”

Giọng nũng nịu, nhưng lại khiến không khí ở đây chợt áp lực hẳn lên.

Đại nhân vật bọn Mạnh Tịnh Hải đều vừa chấn động vừa giận dữ.

“Các vị, các ngươi nên làm ra quyết đoán rồi.”

Sóc Mông mắt lạnh như điện, nhìn quét mọi người trên dốc Tùng Đào, khí tức khiếp người.

Lúc này, ông lão râu xồm lúc trước từng thổi kèn phép chậm rãi mở miệng nói: “Nếu là ra tay, lão hủ cam đoan, các ngươi đám nhân vật lại cộng lại một chỗ... Cũng không đủ giết.”

Cả người hắn bao trùm vảy màu bạc, đầu mọc một cái sừng trắng như tuyết, uy thế cũng cực kì cường đại.

Khi hắn vừa dứt lời, một đám yêu tu trong đội nghi trượng kia, giai mang ánh mắt đồng loạt nhìn về phía đám người Mạnh Tịnh Hải, một tư thái rục rịch, bẻ tay chờ mong.

Không khí càng thêm lạnh lẽo áp lực.

Đám người Mạnh Tịnh Hải thân thể cứng ngắc, tay chân lạnh toát, đều chấn động giận dữ đan xen.

Cái này quả thực chính là tai họa bất ngờ, hoàn toàn ra ngoài bọn họ dự kiến.

Hơn nữa bọn họ đều nhìn ra, chỉ cần bọn họ dám từ chối, một đám yêu tu tự xưng Minh Linh thần giáo kia, tuyệt đối sẽ trực tiếp ra tay!

Phải làm sao bây giờ?

Ánh mắt Mạnh Tịnh Hải theo bản năng nhìn về phía Tô Dịch.

Động tác này của hắn, nhất thời làm đại nhân vật ở đây giống như cũng phản ứng lại, cũng đều mang ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch.

Hử?

Sóc Mông, ông lão râu xồm bọn một đám yêu tu, đều đã nhận ra một màn này, cũng mang ánh mắt nhìn qua.

Chẳng qua, sau khi phân biệt ra khí tức trên người Tô Dịch, đám người Sóc Mông đều ngẩn ngơ, một tiểu tử Tụ Tinh cảnh?

Đây là tình huống gì vậy?

Chỉ thấy Mạnh Tịnh Hải hít sâu một hơi, hướng về Tô Dịch khom người cúi đầu, áy náy bất an nói:

“Tô đạo hữu, thế cục trước mắt thật sự là bất đắc dĩ, nếu là có thể, còn xin ngài làm chủ cho chúng ta!”

Đại nhân vật khác thấy vậy, đều đồng loạt hành lễ với Tô Dịch.

“Xin Tô đạo hữu làm chủ cho chúng ta!”

Thanh âm truyền khắp dốc Tùng Đào, vang vọng giữa trời đất.

Sóc Mông, ông lão râu xồm một đám yêu tu đều ngạc nhiên, thiếu chút nữa không dám tin vào mắt mình.

Nhân vật đứng đầu của các các thế lực tu hành lớn đó, sao có thể đi hướng một thiếu niên Tụ Tinh cảnh xin giúp đỡ?

“Chủ nhân, lúc trước, cũng không thấy những kẻ này có bao nhiêu kính trọng đối với ngài, bây giờ gặp nguy cơ, đều coi ngài là cứu tinh, muốn để ngài ra mặt cho bọn họ, thực sự có chút không phúc hậu.”

Nguyên Hằng nhíu mày, nhanh chóng truyền âm nói.

“Kẻ yếu khi bất lực, sẽ theo bản năng ngả về phía cường giả, không kỳ quái.”

Tô Dịch lạnh nhạt nói.

Hắn đối với điều này cũng không có cảm giác gì, gần lợi tránh hại, thiên tính con người.

Nhưng thấy một màn như vậy, Sóc Mông trên biển mây nơi xa nhịn không được nữa ngửa mặt lên trời cười phá lên:

“Các ngươi xem, những tên kia thế mà lại để một tiểu tử Tụ Tinh cảnh làm chủ cho bọn hắn, lão tử sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp một màn buồn cười như thế, ha ha ha ha.”

Tiếng cười không kiêng nể gì, quanh quẩn trên tầng mây.

Theo Sóc Mông cười to, các yêu tu kia cũng theo đó cười phá lên.

Thanh âm là chói tai như vậy.

Đám người Mạnh Tịnh Hải không để ý.

Sau khi kiến thức thực lực khủng bố của Tô Dịch, bọn họ thậm chí cảm thấy, loại cười nhạo này của yêu tu bọn Sóc Mông, tỏ ra dị thường ngu muội cùng buồn cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận