Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1651: Ở bên cạnh khi ngươi mất (1)

Đáng giá nhắc tới là, Thẩm Tùy Vân xuất hiện, còn từng dẫn phát chấn động không nhỏ.
Vị yêu nghiệt xuất chúng như truyền kỳ này, từng ngồi vững hạng nhất bảng Quần Tinh, cũng từng tới thành Cửu Đỉnh, công khai hướng Tô Dịch ước chiến.

Tuy, trận ước chiến này chưa thể trình diễn, nhưng thẳng đến hôm nay, hạng người tu hành trong thiên hạ ai có thể không rõ, so sánh với Tô Dịch, Thẩm Tùy Vân sớm đã kém một bậc!

Cho dù tên của hắn vẫn như cũ ở vị trí số một bảng Quần Tinh, nhưng cái hạng nhất này, ở trước mặt Tô Dịch, đã mất đi hào quang ngày xưa.

“Người cũng thật nhiều...”

Đông Quách Phong đứng trong đám người, âm thầm cảm khái.

Linh Lung Quỷ Vực có thể so với một bí cảnh thế giới, một đoạn thời gian gần đây, nơi đây chỗ nào cũng có thể thấy được tu sĩ đến từ trời nam biển bắc, rậm rạp, đông đúc.

Có danh túc thế hệ trước thành danh đã lâu, cũng có kỳ tài đương đại ở thiên hạ hiện nay danh chấn một phương, lại càng không thiếu một số cường giả đến từ thế lực lớn.

Nói không khoa trương, ở Linh Lung Quỷ Vực hôm nay, tùy tiện xách ra một tu sĩ, rất có thể cũng có lai lịch không tầm thường!

Mà nay, vô số tu sĩ này, đều hội tụ ở phụ cận một ngọn núi lớn hùng tuấn chọc trời, không có một ngọn cỏ.

Núi tên Trích Tinh (hái sao).

Ngụ ý núi này cực cao, ở trên đỉnh núi, có thể hái sao trên trời!

Cường giả đến từ bốn đại thế lực cổ xưa bọn ma tộc Hoàn thị cùng ba đại thế lực dị giới, sớm ở rất nhiều ngày trước, đã ở trên núi xây dựng cơ sở tạm thời.

Khu vực mười dặm lấy núi Trích Tinh làm trung tâm, càng cấm bất cứ tu sĩ nào tới gần.

Dẫn tới việc tới bây giờ, tuy số lượng tu sĩ đến Linh Lung Quỷ Vực khổng lồ, nhưng cũng chỉ có thể quan sát từ xa.

“Phía trên núi Trích Tinh này, bao trùm nhiều tầng cấm trận, cũng không biết cất giấu bao nhiêu sát khí...”

Đông Quách Phong xa xa nhìn một ngọn núi Trích Tinh kia bao phủ ở trong sương mù cuồn cuộn, cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Không chờ đợi quá lâu, khi bóng đêm rút đi, ánh mặt trời xuất hiện.

Ngày năm tháng Năm một ngày này tu sĩ thiên hạ chờ mong, rốt cuộc đã đến.

Cửa vào Linh Lung Quỷ Vực.

Lại một lần nữa tới mảnh bí cảnh thế giới này, Tô Dịch chắp tay sau lưng, giương mắt nhìn sắc trời mây đen dầy đặc.

Xem sắc trời này, hôm nay sợ là phải đổ một trận mưa to.

Không ra ngoài Tô Dịch dự liệu, ở trên đường hắn cất bước đi tới núi Trích Tinh, trên trời có mưa to trút xuống.

Màn mưa như thác, vang lên ào ào.

Trời đất nhất thời trở nên mưa mù tầng tầng.

Mưa này, tự nhiên không ảnh hưởng đến tu sĩ.

Tô Dịch chắp tay sau lưng, khi nước mưa rơi trên người, liền vô thanh vô tức chảy xuống, chưa từng làm ướt quần áo cùng mái tóc dài.

Hắn hôm nay mặc đặc biệt thoải mái, một bộ áo bào xanh, lấy một cây trâm gỗ búi mái tóc dài thành búi tóc đạo sĩ lỏng lẻo, sạch sẽ gọn gàng.

Có lẽ là bởi vì khí tức trên người quá mức nhạt, lại thêm bộ dáng cũng cực kỳ trẻ tuổi, khi hành tẩu ở màn mưa trong đám người, gần như chưa từng bị người ta nhận ra.

Dọc theo đường đi, mưa to tầm tã, như nhịp trống dày đặc gõ ở trong trời đất, lại không che lấp được tiếng nghị luận của các tu sĩ kia.

Những thanh âm đó đều là đang nghị luận chuyện một trận chiến hôm nay, tỏ ra ồn ào mà náo nhiệt.

Có người đang tranh cãi trận chiến hôm nay thắng bại.

Có người đang phân tích ảnh hưởng của trận chiến hôm nay đối với bố cục thế sự.

Có người đang đánh giá chiến tích truyền kỳ trong quá khứ của Tô Dịch.

Có người...

Chỉ là đối với Tô Dịch mà nói, nội dung những nghị luận này, không có gì đáng để bận tâm.

Náo nhiệt, chung quy là của người khác.

Ở trong mắt Tô Dịch, hôm nay lần này đến, đơn giản là kết thúc một hồi thù hận, xóa đi một ít phiền toái mà thôi.

“Tô huynh.”

Một thanh âm mang theo một chút khẩn trương, ở màn mưa nơi xa vang lên.

Tô Dịch giương mắt nhìn, liền thấy được Cổ Thương Ninh.

Tính ra, Cổ Thương Ninh là yêu nghiệt cổ đại đầu tiên Tô Dịch gặp được, quan hệ với nhau tuy chưa nói là tốt, nhưng cũng không xấu.

Khi phát hiện ánh mắt của Tô Dịch, Cổ Thương Ninh há mồm muốn nói, nhưng đến cuối cùng, lời nói tràn ngập đến bên miệng, lại chỉ hóa thành hai chữ:

“Bảo trọng!”

Tô Dịch cười gật đầu, cất bước mà đi.

Thấy bóng người tuấn tú của hắn giống như tản bộ sân vắng, ở trong cùng màn mưa càng lúc càng xa, trong lòng Cổ Thương Ninh không hiểu sao cảm thấy một sự vui mừng.

Người ta sống trên đời, có thể quen biết một hồi với nhân vật truyền kỳ như thiên hạ vô song bực này, với mình mà nói, đã là đủ rồi.

“Tô huynh.”

“Tô đạo hữu.”

“Tô công tử.”

Dọc theo đường đi, Tô Dịch lục tục gặp một ít khuôn mặt quen thuộc, Đậu Khấu sinh ra đã một cơ thể hai linh hồn, phật tử Trần Luật mang đại nghị lực, Tằng Bộc lấy hai nắm tay chứng đạo, Xích Giản Tố lông mày sắc bén như đao...

Mỗi người, đều mang chút câu nệ hướng Tô Dịch ân cần thăm hỏi, khi muốn hàn huyên, lại cũng giống như Cổ Thương Ninh, muốn nói lại thôi.

Đến cuối cùng, đều hóa thành chúc phúc đối với Tô Dịch phát ra từ trong lòng.

Tô Dịch lần lượt gật đầu chào.

Nhìn thấy những người quen thuộc này, cũng gợi lên một ít ký ức trước đây của hắn.

Ví dụ như, hắn còn nhớ, Đậu Khấu từng tặng hắn hai bức tranh, một bức vẽ Văn Tâm Chiếu, một bức vẽ Nguyệt Thi Thiền.

Ví dụ như, Xích Giản Tố mang thiên phú Minh Mạch Âm Cốt, đã sớm trở thành truyền nhân của Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận