Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 615: Bàn Nhược thiện đình nghiệt long cấm địa (2)

Chỉ trong mấy nhịp thở, ở dưới ánh mắt gần như dại ra nhìn chăm chú của đám người Ninh Tự Họa, cả tòa sát trận bao trùm thiên địa sụp đổ!
“Cái này...”

Lan Sa tròn xoe đôi mắt đẹp, khi nhìn về phía Tô Dịch, là một vẻ mặt nhìn quái vật.

Một tòa sát trận như vậy, cứ thế bị phá?

Ninh Tự Họa và Mộc Hi nhìn nhau, đều âm thầm cảm thán, bắt đầu từ khi quen biết Tô Dịch đến bây giờ, cho hai người cảm giác giống như, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được Tô Dịch!

Khói sóng tán loạn, mưa ánh sáng biến mất.

Khi tòa đại trận này biến mất, cảnh tượng trước mắt cũng đột nhiên biến đổi.

Như đánh vỡ nhiều tầng ảo giác, lộ ra dung mạo thật sự của mảng phế tích thiền viện này.

“Đó là...”

Ninh Tự Họa ngẩn ra.

Chỉ thấy nơi xa tòa đàn tràng thật lớn tàn phá kia, một con rồng khổng lồ cuộn mình, thân thể như dãy núi thật lớn, vảy rồng cũng to bằng căn phòng, đầu rồng ngửa lên, giống như đội bầu trời.

Thân thể con rồng khổng lồ bao trùm ở trong hào quang màu vàng, huy hoàng hừng hực, chiếu sáng lên mảng thiên địa kia, tràn ngập khí tức thần thánh, trang nghiêm, như thần linh trên trời, cao không thể chạm tới.

Trong lòng mọi người rung động, đều bỗng dưng sinh ra cảm giác nhỏ bé, đặc biệt khi đối mặt con rồng khổng lồ màu vàng kia, toàn thân ai cũng run rẩy, không chịu khống chế sinh ra tâm lý kính sợ, trực tiếp muốn quỳ xuống bái lạy.

Bỗng nhiên, thanh âm Tô Dịch vang vọng bên tai mọi người:

“Một đạo ảo giác mà thôi, chớ bị nó quấy nhiễu tâm thần.”

Từng chữ như sấm sét, chấn động đám người Ninh Tự Họa cứng đờ cả người, nhất thời từ trong loại tâm tình nhỏ bé, kính sợ kia tỉnh táo lại.

Khi lại nhìn, chỉ thấy một con rồng khổng lồ kia rõ ràng là một dãy núi thật lớn, xám xịt, chỉ là giống như con rồng khổng lồ mà thôi, không còn loại khí tức to lớn, thần thánh, cao cao tại thượng kia khi ánh mắt đầu tiên nhìn lại.

“Vót núi làm rồng, chứa linh làm trận, bút tích thật lớn! Đáng tiếc, linh tính trong núi đã mất, không thể nhìn thấy cảnh tượng ngày xưa của núi này nữa...”

Tô Dịch có chút tiếc nuối.

Ánh mắt hắn nhìn phía chỗ cao nhất của dãy núi nơi xa, vị trí đầu rồng kia, một tòa Phật tháp dựng sừng sững.

“Chúng ta đi nơi đó.”

Tô Dịch lập tức lướt về phía xa.

Đám người Ninh Tự Họa vội vàng đi theo sau, đi đến lúc này, Tô Dịch nghiễm nhiên đã thành trung tâm của bọn họ.

Đổi là chính bọn họ, sợ là căn bản không dám xông bừa như vậy.

Khi dọc theo sơn đạo uốn lượn mà lên, như hành tẩu ở trên lưng một con rồng khổng lồ, dọc theo đường đi cũng chưa xảy ra cái gì ngoài ý muốn nữa.

Nhưng Tô Dịch chú ý tới, mỗi một chỗ của dãy núi này đều rất có chú ý, từng bị người ta bố trí trận đồ huyền diệu khó lường.

Đáng tiếc, dãy núi này linh tính sớm mất đi, khiến trận đồ này sớm đã tổn hại bong ra, hủy hoại nghiêm trọng.

Nhưng, trong lòng Tô Dịch đã đại khái suy đoán ra, dãy núi giống như chân long này, giống với một trăm lẻ tám tòa tế đàn kia trong Huyết Đồ yêu sơn, đều có lực lượng trấn áp, phong ấn, giam cầm!

Chỉ là dãy núi này rốt cuộc là vì trấn áp lực lượng gì, thì không biết.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Đoàn người Tô Dịch rốt cuộc đến đỉnh núi, cũng chính là vị trí đầu rồng.

Đến gần mới nhìn rõ, Phật tháp đứng sừng sững kia cao khoảng trăm trượng, tạo hình bát giác, mái cong đấu củng, trang nghiêm nguy nga.

Toàn thân Phật tháp bày ra một loại màu đen trong suốt lấp lánh, chia ra chín tầng, trước cửa lớn tầng dưới chót dựng hai tấm bia đá.

Tấm bia đá cũng đã tàn phá, nhưng mơ hồ có thể thấy rõ, trên đó đều khắc dấu vết chữ viết.

Chỉ là, vô luận Ninh Tự Họa, Mộc Hi, hay Lan Sa, đều không nhận ra những chữ viết kia, quá mức xa lạ, kỳ dị vặn vẹo như con giun.

Theo bản năng, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tô Dịch.

Quả nhiên, không ra ngoài bọn họ dự liệu, chỉ thấy Tô Dịch chỉ tấm bia đá kia bên trái, nói:

“Trên đây là lấy đại thừa Phạn văn tuyên khắc bốn chữ, đọc là ‘Bàn nhược thiện đình’ .”

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía tấm bia đá bên phải, nói: “Chữ viết trên đây là ‘chân linh bí văn’, đây là một loại văn tự cổ xưa do loài chân linh sáng lập, nghe nói, loại văn tự này là căn cứ đạo văn trời sinh trong cơ thể loài chân linh sáng tạo ra, mỗi nét bút, khắc dấu vết đại đạo độc đáo, cực kỳ huyền diệu.”

Tô Dịch nhìn chằm chằm tấm bia đá kia, lại cẩn thận phân biệt một phen, lúc này mới nói: “Chân linh bí văn trên đây đọc là ‘nghiệt long cấm địa’ .”

Bọn Ninh Tự Họa đều im lặng, trong lòng lật sông nghiêng biển một phen.

Ninh Tự Họa còn tốt, nàng ít nhất từng nghe nói đại thừa Phạn văn, biết đây là văn tự cổ xưa bắt nguồn từ Phật môn.

Mà Mộc Hi và Lan Sa liền ngây dại, cái gì đại thừa Phạn văn, cái gì chân linh bí văn, bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe, càng đừng nói đi phân biệt.

Chính bởi vì như thế, sau khi Tô Dịch thuận miệng lần lượt nói toạc ra văn tự trên tấm bia đá, mới làm bọn họ cảm thấy đặc biệt rung động.

Trong lòng cũng không khỏi nghi hoặc, trên đời này còn có cái gì là Tô Dịch gã này không hiểu?

“Bàn nhược thiện đình, hẳn chính là tên thế lực Phật tu nơi đây, về phần nghiệt long cấm địa này...”

Tô Dịch nghĩ, “Chẳng lẽ, dưới ngọn núi này, từng trấn áp một con chân long phạm tội nghiệt ngập trời?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận