Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 243: Tô Dịch bất mãn (1)

Tần Phong ngây ra một phen, không khỏi buồn cười nói: “Khẩu khí thật lớn, ta sống ở quận thành Vân Hà này mười tám năm, còn chưa từng nghe nói, một luyện khí sư trẻ tuổi, còn có thể uy hiếp đến cha ta.”
Các tùy tùng kia bên cạnh hắn cũng đều cười lên, không cho là đúng.

Tô Dịch nhất thời dừng bước, nhìn về phía Hoàng Càn Tuấn, vẻ mặt bình thản nói: “Hắn là ai vậy?”

Hoàng Càn Tuấn cứng đờ cả người, ý thức được Tô Dịch đã có chút không vui.

Còn chưa đợi hắn mở miệng, một tùy tùng bên cạnh Tần Phong đã lạnh nhạt nói: “Người trẻ tuổi, nhãn lực của ngươi không được nha, ở quận thành Vân Hà này, ai chẳng biết thiếu gia nhà ta là con quận thủ đại nhân?”

Một tùy tùng khác thở dài nói: “Thiếu gia nhà ta tiếc tài, cho nên mới nguyện ý chủ động nói chuyện với ngươi, thông minh chút thì ngoan ngoãn xin lỗi thiếu gia nhà ta, chuyện vừa rồi bỏ qua, nếu không sợ là chịu không nổi!”

“Con trai Tần Nhược Uyên?”

Tô Dịch nhíu mày, đột nhiên nhớ tới lúc trước ở lầu Tụ Tiên, Phó Sơn từng nói, cô cô Hoàng Càn Tuấn gả cho Tần Nhược Uyên, là một thiếp thất vị quận thủ đại nhân này cưng chiều nhất.

Nếu tính như vậy, giữa Tần Phong này cùng Hoàng Càn Tuấn còn dính chút quan hệ thân thích.

Tần Phong thấy Tô Dịch trầm ngâm không nói, không khỏi mỉm cười, nói: “Vị công tử này, người không biết không có tội, ta tự nhiên sẽ không so đo chút việc nhỏ vừa rồi.”

Dừng một chút, khóe môi hắn hơi nhấc lên, trong cẩn trọng mang theo một tia kiêu ngạo, “Nhưng, ngươi đã biết thân phận của ta, hẳn có thể nhìn ra, ta đối với bản lãnh của ngươi là thật sự thưởng thức, cũng hy vọng ngươi chớ cô phụ ý tốt của ta.”

Hoàng Càn Tuấn thấy vậy, lại không khỏi nổi giận, nói: “Tần Phong, nếu dượng biết ngươi càn rỡ như vậy, thế nào cũng bị ngươi chọc tức chết!”

“Càn rỡ?”

Sắc mặt Tần Phong trầm xuống, “Lúc trước ta nể mặt ngươi, mới lười so đo với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi thật đúng là coi mình là một nhân vật?”

“Cho ngươi một cơ hội, bây giờ từ trước mắt ta biến mất, nếu không, đừng trách ta khiến ngươi ở trước mắt bao người mất mặt xấu hổ!”

Trong lời nói bình thản lộ ra khinh miệt nồng đậm.

“Ngươi...”

Sắc mặt Hoàng Càn Tuấn xanh mét.

“Cút!”

Tần Phong quát khẽ.

Hai tùy tùng bên cạnh hắn càng trực tiếp đứng ra, ánh mắt không tốt, giống như Hoàng Càn Tuấn nếu dám nói chữ không, sẽ ra tay.

Tô Dịch nhíu mày, liếc Hoàng Càn Tuấn một cái, thanh âm mang theo chút bất mãn: “Ngươi theo ta lâu như vậy, vì sao hôm nay lại ẩn nhẫn như vậy, là nhớ tình thân thích? Hay là nói, ngươi cho rằng ta không giải quyết được việc trước mắt?”

Hoàng Càn Tuấn cứng đờ cả người, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tần Phong cũng không khỏi kinh ngạc, sắc mặt có chút âm trầm, nói: “Nghe giọng điệu này, là ngay cả chúng ta cũng không đặt ở trong mắt?”

“Ngươi tính cái rắm! Ỷ vào uy thế phụ thân ngươi, thì có thể coi trời bằng vung, ương ngạnh hoành hành? Hoàn toàn chính là con lợn ngu!”

Hoàng Càn Tuấn hoàn toàn bùng nổ, không cố kỵ nữa.

Hắn sớm nghẹn đầy bụng rồi, càng quan trọng hơn là, hắn ý thức được, mình biểu hiện khiến Tô Dịch bất mãn!

Sắc mặt Tần Phong nhất thời trở nên lạnh như băng.

“Muốn chết!”

Hai tên tùy tùng sớm đứng ra kia giận dữ, ngay lập tức ra tay.

Một kẻ vung chưởng tát về phía khuôn mặt Hoàng Càn Tuấn, một kẻ thì tạo thế muốn vồ, phòng ngừa Hoàng Càn Tuấn mượn cơ hội đào tẩu.

Hai người này có thể theo ở bên cạnh Tần Phong con trai quận thủ bực này làm hộ vệ, bản thân chính là nhân vật lợi hại ở Tụ Khí cảnh sơ kỳ.

Giờ phút này vừa động thủ, phối hợp không một kẽ hở.

Chẳng qua, Hoàng Càn Tuấn đã bất chấp mọi giá, sao có thể sợ hãi lùi bước?

Hắn quát to một tiếng, vung quyền tiến lên.

Phành!

Tuy chặn một chưởng vỗ đến trước mặt, Hoàng Càn Tuấn lại bị chấn động bóng người lảo đảo, khó chịu thiếu chút nữa hộc máu.

Còn chưa chờ hắn phản ứng, ‘Phành’ một tiếng, đầu gối hắn đã bị đạp một cước, lảo đảo một cái ngã ngồi xuống đất.

Hắn vừa muốn giãy dụa đứng dậy, bóng người hộ vệ đồ đen gầy gò nhanh nhẹn kia đã lấy tay đặt ở trên đầu của hắn, lạnh lùng nói: “Giãy nữa, ta vặn gãy đầu ngươi!”

Toàn trường đều yên tĩnh.

Luyện khí phường nơi xa rất nhiều người đều bị kinh động, ở xa xa quan sát, khi thấy một màn như vậy, cũng không khỏi lắc đầu một phen.

Đắc tội con trai quận thủ đại nhân, đây không phải tìm chết sao?

Ánh mắt Tần Phong ở cao nhìn xuống, khinh thường nói: “Chỉ có vậy?”

Ra ngoài dự liệu là, mặc dù bị trấn áp, Hoàng Càn Tuấn lại còn không phục, trợn mắt muốn nứt, rống to: “Có chim ngươi cứ giết chết ta, nếu không, ta về sau nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”

Đoạn lời hung hăng này, khiến vẻ mặt mọi người hơi thay đổi, sau đó đều không khỏi bật cười, hoàn toàn không thèm để ý.

Tần Phong giọng điệu lạnh nhạt nói: “Vả miệng!”

Hộ vệ đồ đen kia lộ ra nụ cười dữ tợn, một tay đặt ở trên đầu Hoàng Càn Tuấn, một tay nâng lên, hung hăng tát về phía trên mặt Hoàng Càn Tuấn.

Nhưng một cái tát này còn chưa hạ xuống, hắn thấy trước mắt nhoáng lên, trên mặt chợt đau đớn, ngược lại bị một cái tát đánh trúng trước.

Bốp!

Trong cái tát vang thanh thúy, bóng người hộ vệ đồ đen lảo đảo rút lui, lại nhìn má hắn đã là sưng đỏ chảy máu, gồ cao lên.

“Ai!”

Hộ vệ đồ đen kinh sợ.

Mà ánh mắt người khác đều nhìn về phía cùng một người ——

Tô Dịch áo bào xanh!

Bọn người Tần Phong đều lộ ra nét kinh ngạc, giống như không dám tin, thiếu niên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt này, thế mà ở thời điểm này thình lình ra tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận