Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1571: Người Diệp thị tới (1)

Đến lúc đó, thiên hạ này chắc chắn lâm vào trong gió tanh mưa máu, dù là bảy đại đầu sỏ cổ xưa, ba đại thế lực dị giới kia, chỉ sợ cũng không dám nói bừa có thể cười tới cuối cùng.
Ăn xong bữa sáng không bao lâu, Ông Cửu vội vàng đến.

Lão vội vàng nói: “Tô đạo hữu, chúng ta vừa biết được tin tức, Thiên Hành Kiếm Trai Thẩm Tùy Vân, sắp ở hôm nay tiến vào thành Cửu Đỉnh, hướng ngươi ước chiến!”

Thẩm Tùy Vân!

Một yêu nghiệt xuất chúng ngồi vững hạng nhất bảng Quần Tinh tới nay, đương đại kiếm thủ Thiên Hành Kiếm Trai, nhân vật lĩnh quân một thế hệ trẻ tuổi!

Đồn đãi hắn thiên phú dị bẩm, kiếm đạo siêu tuyệt, được coi là hạt giống tu đạo có hi vọng chứng đạo thành hoàng nhất của Thiên Hành Kiếm Trai.

Mà ở trước đó không lâu, hắn ở lúc bước vào Linh Tướng cảnh dẫn phát tuyệt thế dị tượng, càng dẫn phát một hồi chấn động rất lớn trên thế gian.

Ở trong khoảng thời gian gần đây, không biết bao nhiêu người đang lấy Tô Dịch so sánh với Thẩm Tùy Vân, cũng vì vậy nhấc lên tranh luận rất lớn.

Bởi vì rất nhiều người cho rằng, Tô Dịch đủ có thể thay thế vị trí Thẩm Tùy Vân ở trên bảng Quần Tinh, độc chiếm khôi thủ.

Nhưng cũng có rất nhiều người nhận định, Tô Dịch không có khả năng là đối thủ của Thẩm Tùy Vân.

Tranh luận chính là vì thế mà có.

Cho nên, sau khi biết được tin tức, Ông Cửu ngay lập tức chạy tới.

“Ước chiến?”

Tô Dịch ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu, trong miệng khẽ bật ra ba chữ: “Không hứng thú.”

Tô Dịch hôm nay, đã là tu vi Hóa Linh cảnh hậu kỳ.

So với ngày mười tháng ba hôm đó kiếm trảm năm đại tu sĩ Linh Luân cảnh, tu vi đã đột phá hai tiểu cảnh giới.

Đạo hạnh cùng chiến lực của hắn, cũng sớm xảy ra lột xác kinh người.

Dưới tình huống bực này, nào sẽ có hứng thú giao thủ với một nhân vật Linh Tướng cảnh?

Ở trong mắt hắn, ước chiến như vậy, bản thân rất nhàm chán.

Ông Cửu giật mình, nói: “Tô đạo hữu, Thẩm Tùy Vân này tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.”

Lão mang quá khứ có thể xưng là truyền kỳ của Thẩm Tùy Vân kể rõ một lần.

Sau đó lúc này mới nói: “Có thể khẳng định là, Thẩm Tùy Vân hôm nay, cũng có thể đánh bại Hoàn Thiên Hư nhân vật Linh Luân cảnh thế hệ trước bực này!”

Tô Dịch không tập trung lắm, nói: “Ồ.”

Một chữ ồ, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn loại không thèm để ý kia.

Ông Cửu sờ sờ mũi, nói: “Trước mắt, tu sĩ thiên hạ này đều đang nghị luận, giữa ngươi cùng Thẩm Tùy Vân, rốt cuộc ai mạnh hơn. Chẳng qua, đạo hữu đã khinh thường quyết đấu với hắn...”

Mới nói tới đây, ngoài Thanh Vân tiểu viện vang lên một thanh âm:

“Vân Ẩn kiếm sơn Thẩm Tùy Vân, mời Tô đạo hữu đến trên hồ Kim Lân, nhất quyết cao thấp!”

Từng chữ như long ngâm hổ gầm, vang vọng trong thiên địa.

Thanh Vân tiểu viện ở phường Thanh Long, cách mấy ngàn trượng, đó là hồ Kim Lân.

Khi một thanh âm này vang lên, khu vực phụ cận không biết bao nhiêu người bị kinh động.

“Thẩm Tùy Vân? Ông trời, vị cái thế kiếm tu đứng nhất bảng Quần Tinh này, thế mà lại muốn khiêu chiến Tô trích tiên?”

“Mau, đi hồ Kim Lân nhìn xem!”

“Đi thông báo người khác, nói Thẩm Tùy Vân tới rồi, muốn khiêu chiến Tô trích tiên, một trận chiến này nếu trình diễn, chắc chắn chấn động thiên hạ!”

Tiếng xôn xao ồn ào, theo đó vang lên ở trong khu vực khác nhau của phường Thanh Long.

Thanh Vân tiểu viện.

Ông Cửu vẻ mặt khác thường, nói: “Kẻ này thế mà đã đến đây, Tô đạo hữu, ngươi bây giờ muốn từ chối chỉ sợ cũng...”

Tô Dịch đứng ở bên cạnh hồ nước, tùy tay ném Nguyệt Phiêu cho cá chép trong hồ nước ăn, không chút để ý nói: “Vì sao không thể từ chối?”

Ông Cửu châm chước nói: “Đạo hữu nếu không đi, người đời khẳng định sẽ cho rằng đạo hữu là sợ chiến không lên, thế này sẽ chỉ cổ vũ uy phong của Thẩm Tùy Vân, mà uy danh của đạo hữu, sẽ chịu ảnh hưởng thật lớn.”

“Hư danh mà thôi.”

Tô Dịch lắc đầu, “Người ta sống trên đời, kiêng kị nhất bị danh lợi liên lụy. Ngươi đi nói cho Thẩm Tùy Vân, hắn nếu là đến báo thù thay Vân Ẩn kiếm sơn, thì trực tiếp qua đây, ta ban cho hắn cái chết.”

Dứt lời, hắn xách ghế mây ra, nằm ở trong đó, thoải mái mà thả lỏng thân thể, bắt đầu phơi nắng.

“Tìm một cơ hội, cũng phải mang cái ghế mây này trùng tu tế luyện một lần nữa, thêm một ít thần tài thanh tâm tĩnh thần, tẩm bổ khí huyết quanh thân, ngồi lên hẳn là sẽ càng thêm thoải mái...”

Tô Dịch âm thầm cân nhắc, trong đầu hiện ra từng loại thần tài thích hợp luyện chế ghế mây.

Như là tơ Thủy Vân Tàm, Ban Văn Tinh Đằng, Long Tiên Mộc vân vân, như vậy, ghế mây tất nhiên sẽ so với bây giờ càng thoải mái hơn nữa.

Đối với cái ghế mây này từ Đại Chu quận thành Vân Hà đã làm bạn bên người mình, Tô Dịch mãi không nỡ vứt bỏ.

Cũng không phải ghế mây lợi hại bao nhiêu, mà là bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, chỉ cần muốn, thì có thể thoải mái ngồi xuống thích ý thả lỏng một phen.

Cầu chính là một cái an nhàn.

Vì thế trả giá một ít thần liệu cùng linh tài, cũng sẽ không tính là gì.

Ông Cửu sững sờ nhìn Tô Dịch nằm ở ghế mây nhắm mắt dưỡng thần, rốt cuộc xác định, Tô Dịch là từ sâu trong lòng đã không đặt Thẩm Tùy Vân trong mắt!

Nếu không, sao có thể thờ ơ như vậy?

“Vậy... Ta bây giờ đi gặp hắn một lần.”

Ông Cửu xoay người rời khỏi Thanh Vân tiểu viện.

Văn Tâm Chiếu tò mò nói: “Tô huynh, ta nhớ huynh trước kia là rất chờ mong có thể gặp được đối thủ, sao lần này lại không muốn để ý tới?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận