Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 386: Thiên Nguyên học cung trên núi Thu Diệp (1)

Sau đó, nàng đảo mắt như rang lạc, đột nhiên vươn một đôi tay ngọc thon thon, lặng lẽ đặt ở trên đùi Tô Dịch, bóp mạnh một cái.
Tô Dịch mở mắt, nói: “Làm gì?”

“A, ta chỉ là muốn bóp chân cho Tô thúc thúc.”

Trịnh Mộc Yêu cười quyến rũ xinh đẹp, trong lòng thầm thích, vừa rồi khi đặt ở trên đùi Tô Dịch, nàng rõ ràng cảm nhận được, cơ bắp người sau chợt căng lên, giống như bị kinh hãi.

“Ngươi cũng biết sợ?”

Trong lòng nàng rất đắc ý.

Tô Dịch liếc tiểu yêu tinh xinh xắn giảo hoạt này một cái, một lần nữa nhắm mắt lại, nói: “Dùng sức chút, ta không nói dừng, không cho ngươi dừng lại.”

Trịnh Mộc Yêu ngẩn ngơ, thế này tính là gì?

Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm?

Ngoài thùng xe, Liêu bá vung dây cương, trong miệng quát khẽ: “Giá!”

Xe ngựa chạy băng băng hết tốc độ ở trong thành, lao ra ngoài thành.

...

Kim Thạch các.

Sau khi cầm đồ bảo vật, Trà Cẩm đang muốn rời khỏi.

Hoa Nhan toàn thân tản ra khí chất thục nữ thanh nhã đột nhiên lơ đãng hỏi: “Cô nương, mạo muội hỏi một câu, tôn tính đại danh vị công tử kia nhà ngươi?”

“Không thể nói được.”

Trà Cẩm bỏ lại một câu cứng rắn này, xoay người mà đi.

Lúc sáng sớm đụng tới Trịnh Mộc Yêu như tiểu hồ ly tinh kia, khiến nàng sinh ra cảnh giác, mắt thấy bà chủ mỹ nhân này của Kim Thạch các cũng hỏi Tô Dịch, trong lòng càng thêm khó chịu.

Nàng cũng sẽ không quên, Hoa Nhan này ngày hôm qua còn như tán tỉnh nói cho Tô Dịch, cô có muội muội sinh đôi tên Kiều Ngữ...

Hoa Nhan giật mình, ta đây là nơi nào đắc tội thị nữ có thể xưng là tuyệt sắc này?

“Ngươi không nói, ta cũng sớm hay muộn có thể tìm hiểu ra hắn là ai.”

Hoa Nhan mỉm cười lắc đầu.

Ba vị môn khách tông sư bên người tam hoàng tử chết bất đắc kỳ tử ở vùng hoang vu dã ngoại, mà tất cả cái này nghi là có liên quan với thiếu niên áo bào xanh kia.

Cái này tự nhiên đã dẫn lên hứng thú của Hoa Nhan.

...

Núi Thu Diệp.

Thế núi tráng lệ, núi non uốn lượn, trên đó thác đổ suối chảy, đá núi cổ sơ, cỏ cây tươi tốt.

Thiên Nguyên học cung xây dựng ở trên đó.

Chỗ chân núi.

Tô Dịch giương mắt nhìn, chỉ thấy trời quang mây tạnh, trên dưới núi Thu Diệp một mảng tú lệ, mơ hồ có từng tia linh khí cực nhạt mơ hồ ở giữa núi sông biển mây.

“Dưới nơi đây, hẳn có một đoạn linh mạch.”

Tô Dịch làm ra phán đoán.

“Tô thúc thúc, đi theo ta.”

Trịnh Mộc Yêu ở phía trước dẫn đường, theo từng bậc đường nhỏ bằng đá xây dựng giữa núi đi lên.

Tô Dịch chắp tay sau lưng, đi theo sau đó.

Liêu bá thì ở chân núi trông xe ngựa.

Trong núi mát mẻ, sương mù lượn lờ, khắp nơi có thể thấy được vách đá hiểm trở, kỳ hoa dị thảo, ngẫu nhiên có đàn hạc nhẹ nhàng bay qua, như tịnh thổ ngoài thế gian.

Dọc theo đường đi, thường xuyên có thể nhìn thấy một ít thiếu niên thiếu nữ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, ăn mặc hoa mỹ, nói nói cười cười với nhau, tuổi đều không lớn, trên người tản ra tinh thần phấn chấn bừng bừng.

Khi nhìn thấy Trịnh Mộc Yêu, những nam nữ đó phần lớn đều mang theo một tia kiêng kị, cũng có kẻ gan lớn tiến lên hàn huyên với Trịnh Mộc Yêu, trên nét mặt cũng mang theo kính sợ.

Trịnh Mộc Yêu dọc theo đường đi đều tỏ ra rất dè dặt, váy đen bay bay, ánh mắt ngẫu nhiên sẽ liếc Tô Dịch một cái.

Chỉ cần mắt không mù, đều có thể nhìn ra nàng cực kỳ nổi tiếng ở Thiên Nguyên học cung.

Nhưng rất nhanh, Trịnh Mộc Yêu liền thất vọng rồi.

Tô Dịch như hoàn toàn không có cảm giác đối với tất cả, cũng như căn bản không chú ý tới, người dọc theo đường đi gặp được đối với nàng là kính sợ cỡ nào...

Điều này làm một ít đắc ý cùng kiêu ngạo vừa dâng lên trong lòng Trịnh Mộc Yêu cũng không còn sót lại chút gì.

“Tên kia là ai, sao lại đi cùng một chỗ với ‘tiểu ma nữ’ Trịnh gia?”

“Suỵt, nhỏ giọng chút, lần trước có người ở sau lưng nghị luận, nói trong Thiên Nguyên học cung chúng ta, cũng không biết ai có thể hàng phục Trịnh Mộc Yêu, kết quả ba người nghị luận việc này đều bị treo ở trên cây, đều ăn ba mươi roi, da tróc thịt bong, mặt mũi cũng mất hết.”

“Trong tứ đại mỹ nhân Thiên Nguyên học cung chúng ta, chỉ có Trịnh Mộc Yêu tính tình tinh quái, kiệt ngạo bất tuân nhất, không biết bao nhiêu nam tử từng bị nàng thu thập, nhưng, còn có không ít người tôn nàng là nữ thần, đối với nàng si mê tôn sùng cực điểm, thật là kỳ quái.”

“Tuyệt mỹ giai nhân nóng bỏng như thế, lại là thiên kim của Trịnh gia, ai không muốn có được? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

“Chỉ là, thiếu niên áo bào xanh kia bên người nàng là ai? Dường như không sợ nàng chút nào...”

...

Dọc theo đường đi, theo một màn Tô Dịch và Trịnh Mộc Yêu sánh vai mà đi bị người ta chú ý tới, cũng dẫn tới rất nhiều khe khẽ nói nhỏ và bình luận.

Thẳng đến vị trí giữa sườn núi.

Chỉ thấy xa xa, từng tòa đình đài lầu các ở trong mây mù như ẩn như hiện, san sát nối tiếp nhau, rậm rạp, như không nhìn thấy điểm cuối.

“Tô thúc thúc, Thiên Nguyên học cung có bảy mươi hai điện, ba mươi sáu các, mười tám hành cung, cùng với rất nhiều nơi tu hành, một ngày cũng không đi dạo hết.”

Trịnh Mộc Yêu thanh thúy nói, “Ngài nếu không nói với ta muốn tìm ai, ta dẫn ngài trực tiếp qua đó?”

“Ngụy Tranh Dương.”

Tô Dịch phun ra một cái tên.

Trịnh Mộc Yêu sửng sốt, có chút nghi hoặc.

Thiên Nguyên học cung có hơn một ngàn ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử cũng hơn ba trăm người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận