Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 361: Cầm hồn pháp nhãn (2)

Tô Dịch lúc này mới mơ hồ có chút hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Kiều Lãnh, nói: “Nói như vậy, đối với chuyện ngày gần đây ta cứu các ngươi, cũng bị coi là... rắp tâm hại người?”
Kiều Lãnh cười khổ, thở dài nói: “Tô công tử, lời của Văn lão tuy có chút không dễ nghe, nhưng cũng nói là sự thật. Dù sao, ngươi chung quy không thể phủ nhận, ngươi cùng lục hoàng tử có quan hệ chứ?”

Tô Dịch không khỏi cười lên, thú vị.

Mình đánh bậy đánh bạ, cứu một ít người, ngược lại bị người ta coi là bụng dạ khó lường, có ý đồ khác!

Mà đối phương lại mượn danh nghĩa tặng lễ, đến gõ cùng cảnh cáo mình...

“Tóm lại, chúng ta lần này đến, tuyệt không phải muốn cố ý làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi tốt nhất từ nay về sau, chớ làm chuyện ngu xuẩn nữa.”

Văn lão nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẻ mặt thản nhiên nói, “Nếu không, lão phu có thể cam đoan, lục hoàng tử cũng không bảo hộ được ngươi chu toàn.”

Dứt lời, hắn buông chén trà, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Tô Dịch than khẽ, nói: “Sớm biết như thế, hôm nay nên nhìn các ngươi bị lũ nghiệt súc đó giết trước, như vậy, có lẽ không có loại phiền toái này.”

Sắc mặt Văn lão trầm xuống, nói: “Ngươi có ý tứ gì?”

Trong lòng Kiều Lãnh cũng có chút không thoải mái, hắn đã lựa lời khuyên bảo, nhưng người trẻ tuổi này lại như không cảm kích chút nào cả, bây giờ lại vẫn nói lời tức giận bực này!

Tô Dịch vẫn ngồi ở nơi đó, bình thản lạnh nhạt nói, “Ý tứ của ta rất đơn giản, mạng bọn họ đã là ta cứu, vậy ta cũng có thể thu hồi, như vậy sự việc không phải giải quyết xong?”

Kiều Lãnh đột nhiên biến sắc.

Văn lão thì nhếch miệng cười lên, nói: “Người trẻ tuổi, thẹn quá hóa giận sẽ hại tính mạng mình, ta khuyên ngươi vẫn là trở về hỏi lục hoàng tử một câu, dám lấy tính mạng tiểu thư nhà ta ra đùa giỡn hay không.”

Kiều Lãnh cố nén sự không thoải mái trong lòng, nói: “Công tử, thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe, Kiều mỗ đối với ngươi là khâm phục cực điểm, tuyệt đối đừng xúc động làm chuyện ngu xuẩn, Du gia chúng ta có thể sừng sững thành Cổn Châu đến nay, dù là lục hoàng tử cũng không dám xé rách da mặt với chúng ta, ngươi...”

“Ta cứu ngươi một mạng, cảm kích hay không?”

Tô Dịch ngắt lời.

“Đây là tất nhiên.”

Kiều Lãnh không cần nghĩ ngợi.

“Cho ngươi một cơ hội, bây giờ biến mất khỏi trước mắt ta, ta không so đo với ngươi.”

Tô Dịch lạnh nhạt nói.

Kiều Lãnh ngẩn ngơ, còn chưa chờ mở miệng, Văn lão đã vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Kiều Lãnh, ngươi ra bên ngoài chờ, lão phu trái lại muốn xem, vị người trẻ tuổi bên cạnh lục hoàng tử này, rốt cuộc muốn làm cái gì.”

Ở sâu trong ánh mắt lão mơ hồ đã dâng trào sát khí lạnh lẽo.

Kiều Lãnh run sợ, ý thức được Văn lão hoàn toàn tức giận rồi, nói: “Văn lão, chúng ta lần này đến cũng không phải là...”

Không đợi nói xong, Văn lão lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”

Kiều Lãnh nhìn nhìn Văn lão, lại nhìn nhìn Tô Dịch, thầm than một tiếng, xoay người đi ra khỏi nhã gian.

Văn lão một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng, nói: “Lời thừa cũng đừng nói nữa, nói cho lão phu ngươi là bây giờ cúi đầu, hay là tính chơi với lão phu một chút?”

Ở giữa năm ngón tay trái của lão, con rắn nhỏ màu đỏ ngẩng đầu, phun ra nuốt vào lưỡi rắn, một đôi mắt màu đỏ tươi lạnh như băng nhìn chằm chằm Tô Dịch, lóe ra hào quang như khát máu.

Tô Dịch mỉm cười, nghiêm túc nói: “Ngươi muốn chết như thế nào? Ta hết thảy có thể thỏa mãn ngươi.”

Giọng điệu đó, tựa như đang thương lượng sự việc.

Khuôn mặt khô gầy của Văn lão từng chút một âm trầm xuống, hàn ý trong đôi mắt thì từng chút một trở nên nồng đậm, như có dòng chảy lạnh lẽo bốc lên ở trong đó.

“Người muốn chết, quả nhiên ngăn cũng ngăn không được, Xà Nhi của lão phu hôm nay còn chưa ăn no, mượn máu thịt của ngươi tẩm bổ một chút đi.”

Trong giọng nói lạnh nhạt âm hàn, trong con ngươi Văn lão chợt bùng nổ ra hào quang màu lam yêu dị, như một đôi vòng xoáy điên cuồng xoay tròn, giống như có thể nuốt chửng linh hồn người ta.

Cầm Hồn Pháp Nhãn!

Một môn bí thuật quỷ dị bá đạo, một khi bị hai con ngươi của kẻ làm phép nhìn chằm chằm, dù là võ đạo tông sư, thần hồn cũng sẽ như bị bắt lấy giam cầm công kích, nếu không thể giãy dụa, sẽ đánh mất sức chiến đấu, mặc cho xâm lược.

Đáng sợ nhất là, thuật này khi thi triển, cực kỳ đột ngột, làm người ta khó lòng phòng bị, cực dễ dàng trúng chiêu.

Mấy năm nay, Văn lão bằng vào bí thuật này, hầu như hoành hành vô địch, từng săn giết nhiều võ đạo tông sư!

“Có thể chết ở dưới bí pháp áp đáy hòm của lão phu, ngươi cũng có thể kiêu ngạo rồi, người bình thường còn không hưởng thụ được đãi ngộ bực này.”

Văn lão thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn con rắn nhỏ màu đỏ trên tay trái, ánh mắt nổi lên nét cưng chiều, “Đi đi, người trẻ tuổi này tốt xấu gì cũng là nhân vật Tụ Khí cảnh, máu thịt tươi ngon, có thể cho ngươi ăn no nê.”

Con rắn nhỏ màu đỏ như cái đũa phát ra tiếng xì xì, ngay sau đó liền hóa thành một ánh lửa, lao về phía cổ họng Tô Dịch ngồi đối diện.

Văn lão mỉm cười.

Con rắn nhỏ màu đỏ này là dị chủng, mang theo một tia huyết mạch Hỏa Đằng Xà, đừng nhìn thật nhỏ thân thể, thực ra là thích khách trời sinh, có thể dễ dàng chém giết nhân vật Tụ Khí cảnh đại viên mãn!

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt Văn lão liền ngưng trệ ở đó, con ngươi chợt mở rộng, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận