Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1033: Tích Hoa phu nhân (1)

Mọi người vừa uống rượu, vừa nghị luận, chuyện nói tới, làm Thu Hoành Không cũng cảm xúc dâng trào, sinh ra chờ mong đối với một hồi đại thế rực rỡ kia.
Hắn biết rõ, lấy tài tình bực này của hắn, muốn từng bước một đứng vững ở Thiên Xu kiếm tông, còn không biết phải tốn bao nhiêu năm thời gian.

Thậm chí, càng tàn khốc hơn là, cho dù hắn cố gắng nữa, cũng rất có thể sẽ bị một rồi lại một thế hệ thiên tài truyền nhân không ngừng toát ra giẫm ở dưới chân.

Mà giống hắn loại nhân vật này, nếu muốn nhanh chóng trở nên cường đại, hầu như không có cơ hội gì.

Trừ phi đụng tới cơ hội cùng tạo hóa cực lớn.

Mà đối với Thu Hoành Không mà nói, một hồi đại thế rực rỡ kia sắp tiến đến ở mấy năm sau, là một cơ hội đủ để thay đổi vận mệnh!

Lúc này, Khương Ly nói: “Theo ta được biết, ba phần danh sách này hoàng thất Đại Hạ biên soạn, sẽ công bố ở nửa tháng sau, khi đó cách ngày ‘Lan Đài pháp hội’ mở màn, vừa vặn còn có một tháng thời gian.”

Dứt lời, nàng vươn người đứng dậy, bước ra ngoài, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên khởi hành rời khỏi.”

Đám người Đào Vân Trì đều vội vàng đứng dậy, theo đuôi.

Thu Hoành Không đi theo ở cuối cùng, giống như người hầu không ai để ý.

...

Trăng sáng chiếu trên cao, vô số ánh sao lấp lánh.

Trong núi non hoang dã mênh mang, đoàn người Tô Dịch bôn ba trong đó.

Cảnh tượng dọc đường chứng kiến quả thực khác với ban ngày, thêm một phần hơi thở xa xăm trống trải, yên tĩnh, dã tính.

Ban đêm, cũng là thời điểm bọn chim bay thú chạy, sơn quỷ tinh quái sinh động nhất.

Người bình thường căn bản không dám ở lúc này xuyên qua núi rừng.

Bọn Tô Dịch tự nhiên không phải người bình thường.

Chỉ yêu khí trên thân Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình tản mát ra, đã thoải mái chấn nhiếp yêu ma quỷ quái dọc theo đường đi, căn bản không dám tới gần.

“Thu liễm khí tức trên thân lại.”

Đột nhiên, Tô Dịch phát hiện cái gì, mở miệng dặn dò.

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn về phía dãy núi nơi xa.

Bầu trời đêm nơi đó bao phủ một tầng mây đen thật dày, quỷ khí nồng đậm tràn ngập.

Nếu không cẩn thận cảm ứng, rất khó phát hiện.

“Đi, qua đó nhìn xem.”

Tô Dịch nổi lên hứng thú.

Bóng dáng đoàn người lóe lên, hướng bên trong dãy núi nơi xa lao đi.

Rất nhanh, đường nét một tòa thành trì xuất hiện ở trong tầm nhìn của đám người Tô Dịch.

Tòa thành trì này rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có phạm vi nghìn trượng, nằm ở giữa dãy núi.

Trong thành đèn đuốc như rồng, ồn ào náo nhiệt, mà ở trên không thành trì, mây đen dày nặng, sát khí bốc lên!

“Đây tựa như là một tòa quỷ thành?”

Nguyên Hằng giật mình.

Nơi núi non hoang dã mênh mông vô ngần bực này, lại xuất hiện một thành trì náo nhiệt phi phàm, tự nhiên cực khác thường.

Lại nhìn sát vụ quỷ khí mãnh liệt trên không thành trì kia, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, thành trì này rất nguy hiểm!

“Đây mới là ‘chợ quỷ’ thật sự.”

Trong mắt Tô Dịch toát ra hào quang sâu thẳm, liếc một cái nhìn ra, thành trì kia chẳng qua là ảo giác di tích một mảng phế tích lộ ra.

Mà hội tụ trong thành đều là quỷ vật, đang tiến hành đủ loại giao dịch.

Nhìn qua phồn hoa náo nhiệt, khi sắc trời sáng rõ, vô luận là tòa thành trì này, hay là quỷ vật trong thành kia đều sẽ giải tán.

So sánh với chợ quỷ thế giới ngầm của tiểu Phong Đô, nơi này, tự nhiên có thể xưng là chợ quỷ trên ý nghĩa thật sự.

“Cũng không biết những quỷ vật kia buôn bán lại là loại bảo vật gì. Đi, chúng ta đi qua nhìn một chút. Nhớ kỹ, đừng tiết lộ khí tức trên thân, nếu không, nhất định sẽ kinh động các quỷ vật đó.”

Tô Dịch như có hứng thú, phân phó một tiếng, liền dẫn đầu lao về phía tòa thành trì kia.

Đêm khuya như thế, có thể ở trong núi sâu này gặp được một cái chợ quỷ khắp nơi lộ ra sắc thái quỷ dị như vậy, nếu là không đi đi một chuyến, không khỏi đáng tiếc.

Nguyên Hằng và Bạch Vấn Tình theo sát sau đó.

Trên cổng thành trì, có khắc ba chữ “Thanh Hòe quốc”.

Nguyên Hằng không khỏi cười nói: “Chủ nhân xem, thành trì nho nhỏ này, lại tự cho mình là một quốc gia, cái này không phải là làm đàn tràng trong vỏ ốc sao?”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Thành trì này là ảo tượng, nơi đây là một góc của di tích một phế tích cổ xưa, thật lâu trước kia, nói không chừng thật sự có một quốc gia chiếm cứ ở đây.”

Nguyên Hằng ngẩn ra.

Tô Dịch đã chắp tay sau lưng, cất bước đi vào trong thành.

Trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, người đi đường như dệt cửi, đèn màu treo cao, một mảng cảnh tượng náo nhiệt.

Khi đám người Tô Dịch tiến vào, dọc đường không ít ánh mắt đều nhìn về phía bọn họ, mang theo kinh ngạc, trêu tức, nghiền ngẫm các loại vẻ mặt.

Tựa như phát hiện ba ngoại tộc.

Tô Dịch hoàn toàn không thèm để ý, coi như không thấy.

Nhưng Nguyên Hằng và Bạch Vấn Tình lại có chút mất tự nhiên.

Những bóng người đó nhìn như một đám người sống, nhưng ở trong pháp nhãn của bọn họ, tất cả đều là một đám quỷ vật hình thù kỳ quái, tướng mạo dữ tợn đáng sợ, toàn thân âm khí dày đặc.

Có ông lão cao tuổi, cầm cái đầu vỡ nát của mình, thản nhiên đi dạo ở trên đường.

Có phu nhân trang phục cung đình chỉ còn lại có nửa thân trên, mặt đầy máu, hốc mắt trống rỗng, lại tươi cười.

Có trẻ con cười vui chạy nhảy trên đường, một lát rơi mất cánh tay, liền nhặt cánh tay lên, lúc thì rụng chân, liền nhặt chân...

Một màn đó, Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình nhìn mà đều lạnh toát một phen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận