Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1628: Phòng ngừa chu đáo (2)

“Mà có thể khẳng định là, đại khái ba năm trước, một vị nhân vật Hoàng cảnh của Hoàng Tuyền cung đó là ở sâu trong Khổ Hải gặp chiếc minh thuyền màu đen kia, chỉ để lại một khối bí phù, liền biến mất không thấy.”
“Thẳng đến về sau, khi tu sĩ Hoàng Tuyền cung tìm được khối bí phù kia, phát hiện trên đó lấy chữ viết ngoáy ghi lại chuyện có liên quan chiếc minh thuyền màu đen kia.”

“Chẳng qua, cũng chỉ là một câu, minh thuyền màu đen kia rốt cuộc bộ dáng thế nào, lai lịch ra sao, lại có gì nguy hiểm, không ai có thể biết được.”

“Chuyện này, dẫn lên chấn động rất lớn ở U Minh.”

“Dù sao, một vị nhân vật Hoàng cảnh có được uy năng thông thiên triệt địa, lại bởi vì gặp một chiếc minh thuyền thần bí, đột ngột biến mất khỏi thế gian, cái này muốn không khiến người ta chú ý cũng khó.”

“Cũng là từ khi đó, ở U Minh Chi Địa, bắt đầu đứt quãng xuất hiện càng ngày càng nhiều lời đồn có liên quan với chiếc minh thuyền kia.”

“Có cái nói chiếc minh thuyền kia tới từ bờ đối diện Khổ Hải trong truyền thuyết.”

“Cũng có cái nói chiếc minh thuyền đó đại biểu là tai ách cùng không lành, sẽ mang đến tai họa không thể đoán trước cho U Minh Chi Địa.”

“Tóm lại, mọi thuyết xôn xao, đến nay cũng chưa ai có thể khẳng định, chiếc minh thuyền đó rốt cuộc lai lịch thế nào.”

Nghe xong, Tô Dịch gật gật đầu.

Ở U Minh Chi Địa, Khổ Hải từ xưa đến nay chính là một đại hung cấm địa hàng đầu, dù là hoàng giả cường đại, cũng không dám dễ dàng tới chỗ sâu trong Khổ Hải xông pha.

Chiếc minh thuyền thần bí kia xuất hiện ở trong Khổ Hải, hơn nữa chỉ cần ai nhìn thấy nó, nhất định sẽ bỗng dưng biến mất, cái này cũng liền ý nghĩa, rất khó có ai có thể tìm hiểu được lai lịch của nó.

“Chẳng lẽ nói, Thôi Long Tượng lão hồ ly kia nói một hồi biến hóa kịch liệt sắp đến, có liên quan với chiếc minh thuyền kia? Nếu không, hắn vì sao phải tự mình tới Khổ Hải một chuyến?”

Tô Dịch có chút không nắm chắc được.

“Tô Dịch, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Thôi Cảnh Diễm nhịn không được nói.

“Không có gì.”

Tô Dịch lắc lắc đầu, trả lại ngọc bội cho Thôi Cảnh Diễm, “Những vấn đề kia lúc trước ngươi hỏi, chờ lão tổ tông nhà ngươi trở lại, ngươi đi hỏi hắn là được.”

Thôi Cảnh Diễm tức giận nói: “Không muốn nói thì thôi!”

Tô Dịch cười cười, nói: “Lão tổ tông nhà ngươi cũng chưa nói cho ngươi, vậy khẳng định là không muốn để ngươi biết.”

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Cửu tế tự, nói: “Mạnh bà điện các ngươi lần này xen vào trong đại thế phân tranh của Thương Thanh đại lục, lại muốn mưu đồ cái gì?”

Cửu tế tự cười khổ nói: “Vốn chúng ta là vì Hạt Giống Thương Thanh mà đến, nhưng bây giờ... Chúng ta đã thay đổi chủ ý.”

Tô Dịch ồ một tiếng, lại hỏi: “Nói như vậy, các ngươi rất nhanh phải quay về U Minh?”

Cửu tế tự lắc đầu nói: “Đường hầm không gian từ U Minh đi thông Thương Thanh đại lục này cực thiếu ổn định, chúng ta muốn quay về, cũng cần lực lượng tông môn tiếp dẫn mới được.”

“Mà dựa theo chúng ta lúc trước mưu tính, qua nửa năm thời gian nữa, tông môn sẽ mở ra cấm trận bí pháp, ở trong U Minh tiếp dẫn chúng ta.”

“Nửa năm...”

Tô Dịch yên lặng suy nghĩ, nói: “Đến lúc đó, ta đi cùng các ngươi.”

Cửu tế tự ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: “Đạo hữu cũng tính tới U Minh?”

Thôi Cảnh Diễm cũng bất ngờ nói: “Ngươi đi U Minh làm gì?”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Đi tìm một ít cố nhân, thu hồi một vài thứ.”

Lão mù vẫn chưa từng mở miệng vội vàng nói: “Còn có ta, ta cũng muốn quay về U Minh.”

Cửu tế tự trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Được, chuyện này lão hủ có thể đáp ứng đạo hữu, ở trước khi chúng ta rời khỏi Thương Thanh đại lục này, sẽ kịp thời đưa tin cho đạo hữu.”

Tô Dịch cười nói: “Cảm tạ trước.”

Nói chuyện phiếm thêm một lát, đám người Cửu tế tự cáo từ rời đi.

Tô Dịch thì từ ghế mây đứng dậy, quay người trở về phòng.

Hôm qua vừa độ kiếp phá cảnh, tuy trải qua một đêm song tu, nhưng cảnh giới còn chưa thể nói là thật sự củng cố.

...

Lúc gần tối.

Ánh chiều tà le lói.

Tô Dịch vừa kết thúc một ngày tu luyện, ngồi ở trong đình viện tế luyện ghế mây, sau khi hòa tan từng loại linh tài có thể nói là hiếm lạ quý giá, dung nhập vào trong ghế mây.

Lão mù cũng cảm giác có chút phí phạm của trời.

Nhưng lão tự nhiên sẽ không nói ra.

Văn Tâm Chiếu mím môi cười khẽ, nàng sớm rõ, đối với Tô Dịch mà nói, linh tài quý giá nữa, cũng không thể quan trọng hơn ghế mây có thể để hắn thoải mái nghỉ ngơi.

Khuynh Oản cũng có mặt, chẳng qua thiếu nữ tính tình ngây thơ đơn thuần này lại có chút câu nệ, ngoan ngoãn ngồi ở cách Tô Dịch không xa.

Nàng khép đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp, tay chống cằm, ngẫu nhiên sẽ liếc trộm Tô Dịch một cái, khuôn mặt thanh tú như vẽ, ở dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, đẹp khiến lòng người run rẩy.

Không bao lâu.

Tô Dịch thu tay lại, trên mặt lộ ra một tia hài lòng.

Sau khi trải qua một lần nữa tế luyện, ghế mây nhìn như cổ sơ giản dị, rất không bắt mắt, nhưng nếu nằm ở trong đó, có thể cảm nhận được chỗ thần diệu của nó.

Như là tẩm bổ khí huyết, yên tĩnh tâm thần vân vân.

Cũng có thể gột rửa phong trần, không sợ nước lửa xâm nhập.

Thậm chí, nằm ở trong ghế mây còn có thể càng thêm dễ dàng cảm nhận được khí tức đại đạo biến hóa, làm người ta có thể tĩnh tâm ngộ đạo...

Đương nhiên, diệu dụng lớn nhất của hế mây, chính là thoải mái.

Nằm ở trong đó, cả người không chỗ nào không thoải mái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận