Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 304: Ông Vân Kỳ (2)

“Đại Ngụy Nguyệt Luân tông... Thân phận Trà Cẩm quả nhiên không đơn giản, rất có thể là một quân cờ Đại Ngụy xếp vào ở bên người nhị hoàng tử.”
“Tần Nhược Uyên thì ra là người của nhị hoàng tử, nếu tính như vậy, hôm nay ta mặc kệ giết Nam Văn Tượng này hay không, chỉ dựa vào cái chết của Tần Nhược Uyên, liền có thể sẽ làm vị nhị hoàng tử này coi ta là địch.”

Tô Dịch yên lặng suy nghĩ.

Đương kim hoàng đế Đại Chu có tám con trai, ba con gái.

Tên tám người con trai này rất thú vị, nghe nói là do quốc sư Hồng Tham Thương dựa theo bát quái chi tượng mà định.

Phân biệt là Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái.

Như lục hoàng tử, tên Chu Tri Ly.

Nhị hoàng tử tự nhiên tên Chu Tri Khôn.

“Quản hắn sóng gió phiền phức gì, nếu chọc tới trên đầu ta, một kiếm giết hắn là được.”

Một lát sau, Tô Dịch tùy tay xé nát một phần mật quyển kia, ánh mắt thâm thúy bình thản.

Phân tranh trong thế tục, cũng là một loại rèn luyện.

Kẻ xuất thế, lịch kiếp thiên địa tự nhiên.

Kẻ nhập thế, lịch kiếp hồng trần luyện tâm.

Hai bên đều không thể thiếu.

Tô Huyền Quân hắn sống lại ở đây, sao có thể e ngại hồng trần sóng đục vỗ?

Không nghĩ nhiều nữa, như trước kia, Tô Dịch bắt đầu tu luyện buồn tẻ mà khắc khổ.

Bóng đêm dần khuya.

Ngoài ngõ Hồ Lô, đèn đuốc rã rời.

Một ông lão bóng người bất đắc chí tới đầu ngõ Hồ Lô, ánh mắt nhìn bóng tối ở sâu trong ngõ nhỏ, có chút chần chờ.

Ông lão râu tóc rối bời, mặc áo vải đay cũ nát, bóng người cao lớn khô gầy xương xẩu, khi đi đường lưng còng, tràn đầy bộ dáng gần đất xa trời.

Hồi lâu sau, ông lão đột nhiên xoay người, đi tới trước một quầy hàng bán vằn thắn bên đường, nói: “Cho một bát.”

Lão tùy ý ngồi xuống.

Người bán vằn thắn là gán tửầy gò, nghe vậy vội vàng bận rộn.

Không bao lâu, liền trình lên một bát vằn thắn nóng hôi hổi.

Ông lão lại chưa ăn, ánh mắt đục ngầu nổi lên một tia cảm khái, “Đệ tử Âm Sát môn cũng lăn lôn đến mức phải bán vằn thắn để sống qua ngày, thật sự là càng ngày càng không chịu nổi.”

Hán tử gầy gò đột nhiên biến sắc, vứt cái muôi trong tay bỏ chạy.

Phốc!

Một cây đũa trúc như mũi tên cắm vào cổ hắn, bóng người cũng theo đó ‘Bịch’ một tiếng nằm ngã xuống đất.

Ông lão lại nhìn cũng không nhìn, cầm lấy thìa cùng đũa, bắt đầu hưởng dụng vằn thắn trước người, ăn ngon lành.

Thẳng đến lúc nước canh trong bát cũng uống hết, ông lão chép miệng một lần, lúc này mới đứng dậy.

Một lần này, lão không có bất cứ sự chần chờ gì, đi vào chỗ sâu trong ngõ Hồ Lô.

Thẳng đến lúc tới trước Chuyết An tiểu cư.

Ông lão từ trong lòng lấy ra một cây sáo xương, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi.

Một làn điệu tiếng sáo nhẹ nhàng mờ mịt, ở trong bóng đêm thâm trầm bay lên.

Trong phòng, Tô Dịch đang tu luyện đột nhiên lặng yên mở mắt, nhíu mày, đêm nay sao yêu ma quỷ quái nào cũng chạy ra vậy?

Đây là không tính để người ta yên tĩnh?

Hầu như cùng lúc đó, trong hồ lô dưỡng hồn vang lên thanh âm kinh hoảng của Khuynh Oản: “Tiên sư, có người lấy ngự hồn thuật muốn mạnh mẽ câu ta đi...”

Tô Dịch không khỏi bất ngờ, thế mà đến vì Khuynh Oản?

Keng!

Ngự Huyền kiếm ra khỏi vỏ, lấy thân kiếm đặt ngang trên hồ lô dưỡng hồn.

“Chớ hoảng sợ, ta đi xem xem.”

Tô Dịch nói xong, cầm Ánh Tử kiếm, đi ra khỏi cửa phòng.

Đã là đêm khuya, sao thưa trăng sáng, vạn vật yên tĩnh.

Mơ hồ có một tiếng sáo hư vô mờ mịt phiêu đãng ở trên không đình viện.

Khi Tô Dịch cầm kiếm đi ra, tiếng sáo này im bặt dừng lại.

Ngoài đình viện, ông lão áo vải đay hơi trầm mặc, nói: “Công tử nếu giữ Khuynh Oản ở bên người, sợ đưa tới tai ương ngập đầu, lão hủ hy vọng công tử có thể trả nàng lại.”

Tô Dịch đứng trong đình viện, đột nhiên nói: “Ông Vân Kỳ?”

Trên mặt ông lão áo vải đay hiện lên một mảng lạnh lẽo, “Xem ra, đệ tử không nên thân Ngô Nhược Thu của ta chính là bị công tử giết chết.”

Hai người cách cánh cổng đóng chặt nói chuyện với nhau, ai cũng không nhìn thấy ai, nhưng không khí lại lập tức trở nên căng thẳng áp lực.

“Ngươi cũng đã nói, hắn rất không nên thân, giết coi như là trừ hại cho thế gian.”

Tô Dịch nói xong, lặng yên không một tiếng động tới gần trước tường vây bên đình viện.

“Mà thôi, lão hủ hôm khác lại đến.”

Tiếng ông lão áo vải đay vừa vang lên, bóng người Tô Dịch liền như mũi tên rời cung, lóe lên nhảy đến trên đầu tường.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là, thanh âm còn quanh quẩn, lại chỉ nhìn thấy một bóng người sớm xa xa trốn ra khỏi ngõ Hồ Lô, chợt lóe rồi biến mất.

“Lão già này cũng đủ cẩn thận.”

Tô Dịch cố gắng kiềm chế xúc động truy kích.

Hắn lo lắng đây là điệu hổ ly sơn, dù sao Chuyết An tiểu cư không chỉ một mình hắn.

“Trên người Ông Vân Kỳ nhất định mang theo một khối hồn ngọc kia, có lẽ chính là bằng vào ngọc này, làm hắn cảm ứng được khí tức Khuynh Oản, tìm tới nơi này.”

Khi Tô Dịch suy nghĩ, đã quay người về phòng.

Thầy trò hai người Ông Vân Kỳ cùng Ngô Nhược Thu, năm đó lúc phản bội Âm Sát môn, từng mang đi ba món bảo vật, một khối hồn ngọc thần bí, một bộ mật quyển nuôi dưỡng Quỷ Thi Trùng, một cái hồ lô dưỡng hồn.

Trong đó, mật quyển và hồ lô dưỡng hồn cùng với Khuynh Oản, lúc trước đều nắm trong tay Ngô Nhược Thu, theo Ngô Nhược Thu chết, những thứ này đều rơi vào trong tay Tô Dịch.

Duy chỉ có một khối hồn ngọc thần bí kia không còn nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận