Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 828: Chủ thượng (2)

Ánh mắt Tô Dịch đảo qua những bức tượng đá phân biệt dựng lên hai bên ba mươi ba tầng bậc đá, mắt hơi co lại, truyền âm cho Hoa Tín Phong:
“Chuẩn bị tốt Thế Thân Phù.”

Trong lòng Hoa Tín Phong chấn động, hít sâu một hơi, lặng yên nắm Thế Thân Phù Tô Dịch tặng cho ở lòng bàn tay.

“Không cần quá khẩn trương, ta lúc trước từng xem, lực lượng phong cấm trên cửa chính tòa cung điện này vẫn còn, hẳn là còn chưa bị người ta phá giải.”

Tô Dịch truyền âm nói: “Đợi lát nữa một khi phát hiện hung hiểm trí mạng, chúng ta trước hết tiến vào tòa cung điện kia, chiếm trước cơ duyên.”

Hoa Tín Phong ngẩn ra, chẳng lẽ gã này đã có được biện pháp phá giải lực lượng phong cấm trên cửa chính cung điện kia?

Khi suy nghĩ, đoàn người đã thuận lợi đến trên bậc đá chỗ cao nhất.

Nơi đây cực rộng rãi, mặt đất cũng không biết do loại thần liệu nào lát, bóng loáng như gương, tràn ngập thần quang, đứng ở đó, như đặt mình trong biển mây khói sóng.

Mà hai cánh cửa lớn đóng chặt của cung điện kia nơi xa, cao chín trượng, giống như đúc từ thần kim, mặt ngoài khắc một vài cảnh tượng như mãng hoang, có thần cầm lướt ngang không trung, có hung thú đạp phá núi sông.

Có cổ thụ rung động chống đỡ một phương thiên địa, cành cây vượt lên ngoài chu hư, gốc rễ đâm vào dưới Cửu U.

Còn có vô số tiên dân, ở trước tế đàn cao chọc trời dập đầu bái lạy, vẻ mặt thành kính.

Từng cảnh tượng đại yêu hoành hành kia, làm người ta nhìn mà tâm thần run rẩy.

Tô Dịch nhíu mày, ở trong một vài hình ảnh đó, nhân loại còn là bộ dáng thành kính cúng bái, như con kiến, phủ phục ở dưới các tồn tại tựa như yêu thần.

“Quả nhiên là một cái đạo thống yêu tu.”

Tô Dịch thầm nghĩ.

Thiên hạ yêu tu, luôn tự đánh giá mình rất cao, hơn nữa ở trước mặt tu sĩ Nhân tộc, có một loại ngạo mạn trời sinh cùng cảm giác về sự ưu việt.

Đương nhiên, tu sĩ Nhân tộc cũng phần lớn khinh thường yêu tu, cho rằng hạng yêu tu, đều là chim bay cá nhảy, cỏ cây tinh quái trong núi non hoang dã biến thành.

Tóm lại, tu sĩ yêu tu cùng Nhân tộc, ai cũng không coi trọng ai.

Đương nhiên, điểm chung chính là, vô luận yêu tu, hay là tu sĩ Nhân tộc, luôn tin phụng cường giả vi tôn.

Ai nắm tay lớn, kẻ đó có thể “lấy đức phục nhân” .

Ầm!

Rất nhanh, Tần Động Hư thử lấy bí pháp đi đẩy cửa chính cung điện đóng chặt kia, kết quả một lực lượng cấm chế chợt xuất hiện, trực tiếp hóa giải lực lượng của Tần Động Hư.

Chịu chấn động, Tần Động Hư lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị lực lượng cấm chế kia đánh bay đi.

“Cái này...”

Mọi người thấy vậy, đều không khỏi biến sắc.

“Để bần tăng đến thử xem.”

Trừng Chân tiến lên, hai tay chắp lại, miệng tụng kinh Phật, trên người chợt toát ra một mảng Phật quang màu vàng, ngưng kết làm một cái ấn hoa sen ánh vàng rực rỡ, ấn về phía cửa chính cung điện.

Bảo Liên Hóa Cấm Ấn!

Một loại bí pháp chuyên môn hóa giải lực lượng phong cấm, cực kỳ thần diệu.

Ầm!

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ở dưới ánh mắt giật mình nhìn chăm chú của mọi người, một cái ấn hoa sen màu vàng kia nổ tung như tờ giấy.

Một luồng lực lượng cấm chế từ trên cửa chính cung điện quay cuồng khuếch tán, chấn động bóng người Trừng Chân lảo đảo một cái, thịch thịch thịch lui ra hơn mười bước, khí tức toàn thân đều bốc lên không thôi.

Trong lòng mọi người trầm xuống.

Trừng Chân là trưởng lão Thượng Lâm tự Tàng Kinh Các, một trong ba vị lão tổ Nguyên Phủ cảnh, thánh tăng Phật môn có thể đếm được trên đầu ngón tay của Đại Tần.

Nhưng ngay cả hắn ra tay, cũng như kiến càng lay cổ thụ!

Kế tiếp, đám người Du Trường Không, Cố Thanh Đô lục tục tiến lên tiến hành thử, nhưng không có ngoại lệ, đều không cách nào lay động cửa chính cung điện kia chút nào.

Điều này làm sắc mặt mọi người đều âm trầm.

“Chu đạo hữu vì sao không đi thử một lần?”

Thương Lạc Ngữ đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch.

Tất cả mọi người đều không khỏi lắc đầu, chuyện ngay cả các đại nhân vật kia cũng không làm được, Chu Dịch đến từ Đại Hạ này lại nào có thể làm được?

“Thử một lần cũng không sao.”

Tô Dịch nói xong, lập tức tiến lên, đầu ngón tay nổi lên một luồng hào quang màu xanh, như đầu bút lông, nhanh chóng phác họa ở trên cửa chính cung điện kia.

Trong mấy cái chớp mắt mà thôi, trên cửa chính cung điện kia, một hình phù trận màu xanh huyền diệu khó lường chợt xuất hiện.

Ra ngoài mọi người dự kiến, khi một trận đồ này xuất hiện, thế mà như dung hợp lực lượng phong cấm trên cửa chính cung điện, sinh ra từng đợt gợn sóng kỳ dị, hào quang lưu chuyển, lấp lánh hừng hực.

“Cái này...”

Bọn Tần Động Hư trợn tròn mắt.

Nhưng rất nhanh, từng đợt gợn sóng dao động kia liền biến mất không dấu vết, cửa chính cung điện đóng chặt, như trước đó, lù lù bất động.

Một tia chờ mong vừa dâng lên trong lòng mọi người, cũng theo đó tiêu tán.

“Ta còn cho rằng Chu huynh đến từ Đại Hạ, nắm giữ các loại diệu pháp, đã có thể ở trong một đống bức hoạ cuộn tròn phát hiện một tấm ngọc giản màu vàng kia, nghĩ hẳn cũng có thể hóa giải lực lượng phong cấm trên cửa chính cung điện này cơ, hôm nay xem ra... Là ta nghĩ nhiều rồi.”

Thương Lạc Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, như rất thất vọng.

Hoa Tín Phong tức đến độ muốn tát Thương Lạc Ngữ một cái tát, lời này khen chê chưa nói, giọng điệu kỳ quái, quả thực cực kỳ đáng hận.

Tô Dịch không để ý tới.

Trong mắt hắn, Thương Lạc Ngữ đã không có gì khác với một người chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận