Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 290: Ẩm Tuyết sơn trang (3)

“Cũng tốt.”
Tô Dịch gật gật đầu, hắn hôm nay vốn là đến tìm Văn Linh Tuyết, về phần đi đâu, cũng không sao cả.

Văn Linh Tuyết ngẩn ra một phen, cũng gật gật đầu, cười nói: “Vậy thì cùng nhau qua đó là được.”

Trong lòng nàng cũng có rất nhiều nghi hoặc, ví dụ như tỷ phu sao có thể đến quận thành Vân Hà? Hắn hôm nay tu vi khôi phục đến cỡ nào?

Cũng không trách nàng còn nghi hoặc, từ lúc đó rời khỏi thành Quảng Lăng, tới bây giờ, nàng không thu được tin tức của Tô Dịch nữa.

Thậm chí cũng không biết, chuyện Tô Dịch ở trên giải đấu Long Môn đoạt được hạng nhất.

“Ta có thể đi cùng hay không?”

Điền Dao chợt hỏi.

“Đương nhiên có thể.”

Nhan Ngọc Phong cười đáp ứng.

Lập tức đoàn người bước ra ngoài Thanh Hà kiếm phủ.

Dọc đường, bởi vì Văn Linh Tuyết tồn tại, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt chú ý.

Dọc đường, Mạnh Lộ và Nhan Ngọc Phong cũng đang không lộ dấu vết đánh giá Tô Dịch.

Đáng tiếc, tùy ý khí tức lạnh nhạt, căn bản nhìn không ra bất cứ manh mối nào. Rất nhanh, bọn họ lười chú ý nữa.

Một phế nhân tu vi mất hết mà thôi, sớm không phải người cùng thế giới với bọn họ, nếu không phải Văn Linh Tuyết, bọn họ sợ cũng sẽ không nhiều lời một câu với Tô Dịch.

Ngoài Thanh Hà kiếm phủ, sớm có không ít người chờ ở đó.

Khi nhìn thấy Nhan Ngọc Phong, Văn Linh Tuyết xuất hiện, đều nhao nhao cười chào hỏi.

Ánh mắt Tô Dịch quét qua, phát hiện phần lớn đều có thể nhận ra, đều là con em tông tộc tu hành ở Thanh Hà kiếm phủ.

Mà khi những người này nhận ra Tô Dịch, cũng đều có chút sững sờ, nhưng khi biết được hắn là tỷ phu của Văn Linh Tuyết, mơ hồ đều hiểu ra.

Chỉ có một người trong đó khi nhìn thấy Tô Dịch, là thiếu tự nhiên nhất, sắc mặt đều trở nên cứng ngắc.

Người nọ là Trần Kim Long.

Tô Dịch lúc lần đầu tiên ở Phong Nguyên trai dự tiệc, Trần Kim Long từng dẫn dắt mọi người đi tìm phiền toái, kết quả bị trấn áp quỳ xuống đất, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Giờ phút này gặp lại Tô Dịch, làm sao không sợ hãi?

Chẳng qua, khi chú ý tới Tô Dịch không quan tâm mình, Trần Kim Long âm thầm thở phào một hơi, đồng thời trong lòng lại đang chửi ầm lên, Nhan Ngọc Phong tên khốn này, tại sao mang sát tinh này đưa đến! ?

“Nhan thiếu, nghe nói hôm nay Trà Cẩm cô nương sẽ ở Ẩm Tuyết sơn trang hiến nghệ, cơ hội này rất quý giá, chúng ta nhanh chóng đi qua đi.”

Một thanh niên khẽ cười nói.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt rất nhiều người sáng ngời.

Trà Cẩm?

Tô Dịch như có chút suy nghĩ.

...

Ẩm Tuyết sơn trang.

Một cái hố tiêu tiền trong thành quận Vân Hà đủ để nổi danh ngang Phong Nguyên trai.

Nơi này diện tích mấy chục mẫu, đình đài lầu các, đình viện đan xen, còn có hồ nước hành lang cây cầu, dòng nước hồ cá các loại phong cảnh, thanh nhã khác biệt, rất được đại nhân vật trong thành thích.

Khi Nhan Ngọc Phong dẫn theo đoàn người đến, ở cửa sớm có một quản sự trung niên chờ ở đó.

“Hoàng thúc, sao lại nhọc đại giá ngài tự mình chờ.”

Nhìn thấy trung niên này, Nhan Ngọc Phong cả kinh, vội bước lên phía trước ân cần thăm hỏi.

“Nhan thiếu là bạn của thiếu gia nhà ta, đến nghênh đón cũng là nên mà.”

Quản sự trung niên lạnh nhạt gật gật đầu, trực tiếp không nhìn người khác bên cạnh Nhan Ngọc Phong, nói, “Các ngươi đi theo ta.”

Người khác tựa như cũng biết thân phận “Hoàng thúc” này, ai cũng thu liễm khí chất kiêu ngạo trên người, theo sát sau đó.

Tiến vào Ẩm Tuyết sơn trang, mọi người đều mắt sáng ngời.

Chỉ thấy cảnh trí ven đường đều rõ ràng ra từ bút tích đại gia, vô luận là đình đài thuỷ tạ, núi giả nước chảy, đều rất có chú ý, khắp nơi đều là khí tức thanh quý lịch sự tao nhã.

“Đây là Ẩm Tuyết sơn trang? Muội cũng là lần đầu tiên đến, sớm nghe nói nơi đây bất phàm, không ngờ lại xinh đẹp như vậy.”

Văn Linh Tuyết vẫn luôn đi theo bên người Tô Dịch, tò mò đánh giá xung quanh.

Tô Dịch ánh mắt lạnh nhạt nói: “Một ít tài mọn trên phong thuỷ mà thôi, nhìn như thanh nhã, lại không thoát khỏi được thế tục.”

Đang nói chuyện với nhau, bọn họ đã được đưa tới trong một tòa đình viện nhã gian, cửa sổ hiên mở rộng, bên ngoài là một đài cao dựng bằng ngọc thạch.

Lúc này đang có nhạc sĩ diễn tấu, một đám vũ cơ ở trên đài cao nhảy múa, nhẹ nhàng uyển chuyển.

“Các vị dùng tiệc ở đây là được, có gì cần, phân phó người hầu là được.”

Hoàng thúc thản nhiên dặn dò một phen, liền xoay người mà đi.

Đám người Nhan Ngọc Phong chia chủ khách ngồi xuống, vừa ăn vừa uống, chuyện trò vui vẻ, không khí rất nhanh đã náo nhiệt hẳn lên.

Chỉ là, cực ít người để ý tới Tô Dịch, càng nhiều là đang bắt chuyện với Văn Linh Tuyết, Mạnh Lộ, Điền Dao những nữ tử này.

Tô Dịch nào sẽ để ý tới những sự xa lánh đó, tự uống rượu, ngẫu nhiên nói chuyện với Văn Linh Tuyết một phen, dương dương tự đắc.

Kẻ đang ngồi khó chịu nhất chính là Trần Kim Long.

Hắn ngồi ở đối diện Tô Dịch, cũng không dám ngẩng đầu đi đối diện với ánh mắt Tô Dịch, quả thực là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Tỷ phu, tu vi huynh thật sự khôi phục rồi?”

Trên tiệc, Văn Linh Tuyết nhỏ giọng hỏi.

“Ừm.”

Tô Dịch gật đầu, “Ta đã là tu vi Tụ Khí cảnh sơ kỳ.”

Văn Linh Tuyết trợn tròn đôi mắt sáng, giật mình nói: “Thật?”

Lúc này mới một tháng không gặp mặt nhỉ?

Tỷ phu không những khôi phục tu vi, còn bước vào Tụ Khí cảnh rồi?

“Muội đã biết tỷ phu không phải tầm thường có thể so sánh.”

Sau đó, Văn Linh Tuyết liền cười lên, đôi mắt sáng long lanh, mang theo kinh ngạc than thở cùng tôn sùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận