Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 278: Kiếm phá tầng mây lực vãn ngân hà (2)

Ở dưới rất nhiều ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chăm chú, đại đa số mũi tên đều suýt soát từ bên cạnh hắn xẹt qua, chưa từng thương tổn đến hắn mảy may.
Mà theo Ngự Huyền kiếm trong tay hắn tùy ý vạch ra.

Keng keng keng ~~

Trong một chuỗi tiếng nổ thanh thúy dày đặc, các mũi tên không tránh thoát kia đều như tờ giấy, chưa tới gần, đã bị cắt gãy, rơi đầy đất.

Một màn này, làm các đại nhân vật kia hoa mắt choáng váng, tặc lưỡi không thôi.

Tên như mưa, lại có thể ở trong đó không tổn hao gì hoành hành xông lên, mặc cho ai cũng không tránh được kinh ngạc than thở?

Mắt thấy chỉ dựa vào tên nỏ không thương tổn được Tô Dịch, trong giáo trường bỗng vang lên một tiếng quát to.

“Đột kích ——!”

Quanh giáo trường, một đám hộ vệ mặc trọng giáp cầm trong tay trường thương đại kích, hóa thành tầng tầng dòng lũ giáp sắt, hướng một mình Tô Dịch lao đi.

Mấy trăm hơn một ngàn, trận hình nghiêm ngặt, mũi thương như rừng!

Đây là sĩ tốt tinh nhuệ lệ thuộc quận thủ phủ, mỗi người đều huấn luyện bài bản, từng trải sa trường, dù võ đạo tông sư bị tầng tầng vây khốn, không chết cũng phải bị thương nặng.

Đây là một trong những con bài chưa lật của Tần Nhược Uyên.

Lấy lực lượng quân ngũ, làm chiến thuật biển người, cho dù cuối cùng không giết chết Tô Dịch, cũng có thể mài mòn hết thể lực của hắn!

Tô Dịch dừng chân, nhíu mày.

Hắn thật ra không sợ những kẻ này, chỉ là cảm giác có chút phiền phức.

Như mãnh hổ nhìn thấy một đàn chuột lao tới, đại khái chính là loại cảm giác này.

Keng!

Tô Dịch hít sâu một hơi, chân nguyên toàn thân ùa vào trong Ngự Huyền kiếm.

Tiếng kiếm ngân vang như nước theo đó vang vọng trời đất.

Chỉ thấy trên thân kiếm tỏa ra hào quang màu xanh nhạt, linh quang dâng trào, chợt toát ra một đạo sắc lệnh kỳ dị vặn vẹo phù lục tuyên khắc thành.

Thải Huyền.

Hái thiên địa chi huyền cơ mà điều khiển!

Nói thông tục, đó là đoạt thế thiên địa để mình dùng.

“Giết!”

Tiếng hò hét rung trời vang vọng, binh sĩ trọng giáp cầm trường thương đại kích từ bốn phương tám hướng bao vây vây đánh tới.

Từng hàng thương kích đồng loạt đâm về phía Tô Dịch.

Một màn này, không biết bao nhiêu người nhìn mà hơi thở cứng lại, trái tim cũng treo lên.

Ngay lúc này, Tô Dịch bỗng giơ lên Ngự Huyền kiếm, kéo rồi cắt lên không gian.

Ầm!

Một màn không thể tưởng tượng xuất hiện, tầng mây dày nặng kia trên không Tô Dịch chợt nổ tung, vô số nước mưa như ngân hà trút xuống.

Ngẩng đầu nhìn, giống nhau bầu trời bị phá ra một lỗ thủng, tựa như thần tích.

“Cái này...”

Mọi người ở giáo trường đều bị kinh động, các tông sư kia không ai không biến sắc.

Kiếm phá tầng mây?

Đây là lực lượng hạng người phàm tục có thể nắm giữ?

Các binh sĩ kia xông về phía Tô Dịch, cũng đều bị một màn này chấn động, khí thế toàn thân xuất hiện một tia ngưng trệ.

Mà lúc này, mưa trút xuống, lại như bị bàn tay to vô hình dẫn dắt, cuốn Ngự Huyền kiếm trong tay Tô Dịch cùng nhau chém ra.

Ta có một kiếm kéo tinh hà, trời sập đất nứt quét phàm trần!

Một chớp mắt đó, Tô Dịch như kéo một dải ngân hà, cuốn theo thiên uy lẫm liệt, giống như thuật tiên thần, kinh thiên động địa.

Ngay cả bóng người cao gầy kia của hắn cũng trở nên hư ảo mờ mịt.

Ầm!

Khi một kiếm này hạ xuống, nơi mười trượng phụ cận phân bố trên trăm binh sĩ trọng giáp, mỗi người đều như gặp trời phạt, giáp trụ trên người nổ tung như tờ giấy, thân thể đều bị phá hủy, máu thịt bay tứ tung, chân tay cụt trộn lẫn với máu, đổ rào rào rơi đầy đất.

Ngoài mười trượng, các sĩ tốt trọng giáp kia vẻ mặt đều đọng lại, sợ vỡ mật.

Trong phạm vi mười trượng đó, lúc trước còn trên trăm vị sĩ tốt sống sờ sờ, hôm nay hóa thành thi hài vỡ vụn đầy đất, máu chảy thành sông!

Một màn tanh máu rung động này, kích thích mọi người nơi xa đều phát tê da đầu, sợ hãi kêu thành tiếng.

“Thật đáng sợ!”

“Đây là tiên thuật sao?”

“Kiếm phá tầng mây, điều khiển nước trên trời giáng xuống giết địch, đây căn bản không phải lực lượng phàm tục có thể nắm giữ!”

“Lục địa thần tiên trong truyền thuyết mới có năng lực như vậy!”

... Tiếng xôn xao nổi lên bốn phía.

Chương Tri Viêm, Viên Võ Thông cũng đều chấn động, bọn họ đều từng may mắn thấy phong thái của lục địa thần tiên.

Một màn này làm bọn họ đều ngay lập tức dâng lên một ý nghĩ ——

Tô Dịch này chẳng lẽ là lục địa thần tiên che giấu tu vi?

Sắc mặt Tần Nhược Uyên hoàn toàn thay đổi.

Hắn tương tự cũng nghĩ tới một điểm này, trong lúc nhất thời trong lòng cực kỳ nặng nề.

“Lui xuống!”

Giữa sân, Tô Dịch cầm kiếm, ánh mắt thâm thúy nhìn quét xung quanh, lạnh lùng khiển trách.

Ào ~

Các sĩ tốt trọng giáp huấn luyện bài bản kia đều run bắn cả người, bị dọa hoảng sợ lui ra, tan tác như ong vỡ tổ.

Một kiếm giết hơn trăm người, thế này bảo ai có thể không sợ hãi?

Ở trong mắt các sĩ tốt kia, giờ phút này Tô Dịch quả thực chính là thần tiên trong truyền thuyết, xa không phải bọn họ những người phàm tục này có thể khinh nhờn!

Không có ai dám đi đùa cợt.

Đổi là bọn họ, chỉ sợ cũng đã sớm hoảng hốt, không dám phản kháng.

“Ngươi còn có thủ đoạn gì, cứ việc dùng ra.”

Tô Dịch cất bước tiến lên, ánh mắt lạnh nhạt như cũ.

Tầng mây trên trời hội tụ, một lỗ thủng phá vỡ kia đã không còn tồn tại.

Chỉ là, uy thế một kiếm đó, vẫn như cũ lưu lại ở trong lòng mọi người.

“Tần mỗ bây giờ cúi đầu nhận lỗi, có thể đổi một mạng của cha con ta hay không?”

Trên đài cao, Tần Nhược Uyên khàn khàn mở miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận