Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 294: Lại thấy Trà Cẩm (2)

Một tích tắc này, Điền Dao đột nhiên sinh ra cay đắng nói không nên lời, rốt cuộc có chút hiểu ra, ở trong mắt thiếu niên áo bào xanh này, có lẽ sớm đã biết, giữa hắn với mình là người của hai thế giới, mới có thể ở lúc ban đầu gặp mặt, đã lười quan tâm mình bám lấy...
Buồn cười là, mình lại luôn vô ý thức xa cách đối phương.

Việc hoang đường trên đời, đại khái là như thế.

Choang!

Chợt, chén rượu thanh niên áo bào vàng kia luôn nắm trong tay vỡ vụn, hắn thất thanh kêu lên: “Chẳng lẽ nói, hắn chính là người trẻ tuổi kia giết Tần Nhược Uyên đại nhân?”

Một câu, khiến mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, biến sắc không thôi.

“Điều đó không có khả năng, ai chẳng biết Tô Dịch hắn là một phế nhân?”

Mạnh Lộ nhịn không được nói.

“Phế nhân? Phế nhân đâu có thể nào khiến Chương thiếu cúi đầu cúi người? Lại có thể nào khiến gia chủ Chương thị tự mình tới gặp? Không thấy hắn Tô Dịch ngồi ở nơi đó từ đầu đến cuối đều chưa đứng dậy sao?”

Thanh niên áo bào vàng sắc mặt khó coi nói: “Gia chủ Chương thị cũng đã cúi đầu, ở quận thành Vân Hà này, ai còn có thể có uy thế lớn như vậy? Nhất định là hắn!”

Mọi người đầu ngẩn ra.

Nói như vậy, bọn họ vừa rồi cùng nhau ngồi chung, là một đại lão trẻ tuổi ở ngày hôm qua vừa giết cha con Tần Nhược Uyên, đánh bại phủ chủ Mộc Thương Đồ! ?

Mạnh Lộ vừa nghĩ đến vừa rồi mình còn không ngừng trào phúng Tô Dịch, linh hồn nhỏ bé cũng thiếu chút nữa toát ra, cảm giác tựa như đi ở trước quỷ môn quan một chuyến.

Dù là Trần Kim Long, cũng không khỏi bị sự thực này kinh động, tim đập thình thịch, lão tử về sau đánh chết cũng không có tiếp xúc với bất cứ người nào họ Tô nữa!

Lúc này, cửa phòng nhã gian mở ra, Chương Viễn Tinh vẻ mặt âm trầm đi vào.

Ánh mắt hắn đảo qua mọi người đang ngồi, lạnh lùng nói: “Nhan Ngọc Phong, ngươi quỳ xuống trước cho ta!”

“Chương thiếu, cái này...”

Sắc mặt Nhan Ngọc Phong biến đổi hẳn.

“Quỳ không?”

Chương Viễn Tinh nghiêm khắc nói.

Bịch!

Nhan Ngọc Phong trực tiếp quỳ.

Mạnh Lộ ở bên cạnh vội vàng run giọng giải thích: “Chương thiếu, việc này không trách Nhan sư huynh...”

“Có chỗ ngươi nói chuyện sao, ngươi cũng quỳ xuống cho ta!”

Chương Viễn Tinh ánh mắt hung ác, giống như con thú giận điên lên.

Mạnh Lộ nhất thời sợ tới mức ngã bệt xuống đất, hoàn toàn chưa chú ý tới, dưới mông mình chảy ra một vũng nước...

Người khác cũng không ai không câm như hến.

“Việc hôm nay, ai dám tiết lộ ra ngoài một chút, Chương Viễn Tinh ta cam đoan, tuyệt đối khiến hắn chết không có chỗ chôn!”

Hít sâu một hơi, Chương Viễn Tinh xách một bầu linh tửu kia trên bàn rượu, xoay người rời đi. Rượu này vốn là hiến cho Tô Dịch, cho dù Tô Dịch đã đi rồi, cũng không thể lợi cho đám khốn kiếp này!

Nếu không phải bọn họ đưa Tô Dịch tới, mình đâu có thể nào sẽ bị dọa thành như vậy?

Trong nhã gian, tất cả mọi người đều suy sụp, mặt như màu đất.

Cũng ngay lúc này, trên đài cao ngoài cửa sổ hiên, truyền đến một bản tiếng đàn tranh vui vẻ, gảy là “Uyên Ương Phối”, làn điệu thanh thoát hoạt bát.

Chỉ là, trong cửa sổ hiên lại tràn ngập bầu không khí thê thảm.

...

Ngoài Ẩm Tuyết sơn trang.

Văn Linh Tuyết muốn nói lại thôi.

Tô Dịch cười nói: “Muội theo ta về nhà, đến lúc đó muội có cái gì muốn hỏi, ta đều nói cho muội.”

Văn Linh Tuyết gật gật đầu, sau đó nghi hoặc nói: “Nhà?”

“Một nơi tạm thời ở lại.”

Tô Dịch thuận miệng nói.

Đang nói, đột nhiên có người từ trong Ẩm Tuyết sơn trang đuổi theo.

“Tô công tử chờ chút.”

Đây là một nữ tử, tóc mây búi lên, trâm phượng cắm chéo, lông mày như trăng non, mắt đen như sơn, da thịt nõn nà vô cùng, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, lại đã là một vưu vật kiều mỵ rõ ràng.

“Có việc?”

Lông mày Tô Dịch không dễ phát hiện nhíu lại.

Người tới chính là Trà Cẩm.

Nghệ kỹ kia từng ở trên lâu thuyền mang lục hoàng tử Chu Tri Ly mê điên đảo thần hồn.

Lúc trước ngày đầu tiên tiến vào quận thành Vân Hà, nữ nhân này đã từng chủ động đến bắt chuyện.

Tính cả lần này, hẳn là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.

Trong đôi mắt sáng của Văn Linh Tuyết nổi lên một tia cảnh giác.

“Không có gì, thiếp thân chỉ là nghe nói công tử cũng ở đây dự tiệc, vốn định rút thời gian tới kính rượu, ai ngờ, công tử đã muốn rời đi trước.”

Trà Cẩm hơi nhún chân chào, mím môi cười nhẹ, thanh âm uyển chuyển như tiếng sáo.

“Tỷ phu, cô ta là ai?”

Văn Linh Tuyết nhịn không được nói.

Trực giác sâu sắc trời sinh đến từ nữ nhân nói cho nàng, nữ nhân trước mắt này tựa như có mưu đồ đối với tỷ phu!

Ánh mắt Tô Dịch lạnh nhạt nói: “Một nữ nhân không biết từ nơi nào toát ra.”

Lời nói tùy ý, lại cực không khách khí.

Trà Cẩm ngẩn ra, lại không hề để tâm cười cười, nói: “Tô công tử, nơi này không phải chỗ nói chuyện, thiếp thân tối nay sẽ tới phủ ngài một chuyến, đến lúc đó, hy vọng công tử chớ mang thiếp thân từ chối ngoài cửa là được rồi.”

Nói xong, nàng mỉm cười, hơi khom người, liền xoay người quay về trong Ẩm Tuyết sơn trang.

“Tỷ phu, muội vừa thấy nữ nhân này đã biết có ý xấu.”

Văn Linh Tuyết lẩm bẩm.

“Không ngờ nha, Linh Tuyết muội bây giờ nhãn lực khá như thế, lợi hại!”

Tô Dịch dựng ngón tay cái, khen một câu, sau đó nói, “Cô ta quả thật là phiền toái, ta trốn còn không kịp, tối nay cô ta dám đến, ta cam đoan không mở cửa cho cô ta.”

Văn Linh Tuyết cười lên hì hì, ôm lấy cánh tay Tô Dịch, vẻ mặt chờ mong nói: “Đi nhanh đi, để muội đi thăm một phen chỗ ở của huynh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận