Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 148: Lấy thuốc đổi thuốc. Dưỡng Lô ngũ cảnh (1)

“Tiêu Thiên Khuyết?” Tô Dịch hỏi.
Viên Lạc Hề ngẩn ra, rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt đẹp giật mình nói: “Ngươi... Tiên sư cũng quen Tiêu gia gia?”

Ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Cái này vô hình trung cho thấy, tâm tính nàng khi đối mặt Tô Dịch, cũng đã lặng yên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Ta tự nhiên quen biết, trước đó không lâu, hắn từng dẫn theo cháu gái hắn cùng nhau đến Quỷ Mẫu lĩnh, lại bị Lục Tuyệt Âm Thi đánh bị thương, nếu không gặp được ta, sợ là đã sớm mất mạng.”

Tô Dịch thuận miệng nói.

Trình Vật Dũng cùng các hộ vệ kia đều chấn động.

Bọn họ đều biết thân phận Tiêu Thiên Khuyết tôn quý cỡ nào, khi tới Viên gia làm khách, là khách quý cần tộc trưởng tự mình ra mặt tiếp đãi!

Viên Lạc Hề thì như nhớ tới cái gì, thốt ra nói: “Tiên sư hẳn sẽ không là vị cao nhân kia trong miệng Tiêu gia gia chứ?”

Ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Dịch cũng đã thay đổi, mang theo kinh dị, như khó có thể tin, lại như giật mình, còn kèm theo một chút kính sợ.

“Nếu nói người cứu mạng hắn, vậy đó là ta.”

Tô Dịch không quá để tâm nói.

Hắn đã hiểu, tin tức Lục Âm Thảo chính là từ Tiêu Thiên Khuyết nơi đó truyền ra, cho nên mới có hành động lần này của bọn Viên Lạc Hề.

...

Bóng đêm càng lúc càng sâu.

Ngoài miếu thờ đổ nát đều là bóng tối nồng đậm như mực, thường thường sẽ có tiếng dã thú gào rống vang lên, ngẫu nhiên cũng xen lẫn một ít tiếng kêu quái dị dọa người, giống như quỷ vật lẩm bẩm không có ý tốt.

Trong đại điện ánh lửa sáng ngời, đống lửa trại vang lên tanh tách.

Sau khi từ trong miệng Tô Dịch biết được một ít đáp án ngoài ý muốn, Viên Lạc Hề kìm lòng không được nhớ tới lúc đó Tiêu Thiên Khuyết ở trong nhà làm khách, nói chuyện với phụ thân Viên Võ Thông.

“Vị cao nhân kia nhìn như còn trẻ, thực ra có thủ đoạn xảo đoạt tạo hóa, như nhân vật thần tiên trong truyền thuyết, không phải chúng ta có thể đo lường được!”

Lúc ấy, phụ thân Viên Võ Thông của nàng còn tò mò hỏi vị cao nhân này là ai.

Tiêu Thiên Khuyết lại giữ kín như bưng, cười lắc đầu, không muốn nói thêm.

Chính bởi vì như thế, Viên Lạc Hề mới sẽ khắc sâu ấn tượng đối với “cao nhân” có thể cứu chữa Tiêu Thiên Khuyết.

Lần này đến thành Quảng Lăng, nàng vốn cũng tính thử thời vận, xem có thể gặp được vị “cao nhân” này làm Tiêu Thiên Khuyết cũng kính ngưỡng không thôi hay không.

Ai ngờ, gặp được là gặp được rồi, lại là ở sau khi xảy ra rất nhiều hiểu lầm mới biết.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Viên Lạc Hề lại cay đắng một trận.

Cũng là giờ khắc này, nàng mới rốt cuộc khắc sâu hiểu được, câu gọi là chân nhân bất lộ tướng.

Nàng đột nhiên đứng dậy, hai tay đan nhau trước người, khom người cúi đầu nói: “Tiên sư, ta... Ta trước đó hiểu lầm ngài, ta... Ta nguyện ý xin lỗi, vô luận bồi thường như thế nào, ta cũng sẽ hết sức đi hoàn chỉnh, chỉ hy vọng... Hy vọng ngài đừng để ý các cử chỉ mạo phạm kia của ta lúc trước.”

Giọng điệu chân thành, mang theo một tia thấp thỏm.

Đám người Trình Vật Dũng đều giật mình.

Bọn họ đều lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư nhà mình trịnh trọng xin lỗi người khác như vậy, thế này quả thực so với nàng trước kia như hai người khác nhau!

Phát hiện đám người Trình Vật Dũng kinh ngạc, trong lòng Viên Lạc Hề hơi mất tự nhiên, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, mình trước kia, ở trong mắt bọn họ chính là người không biết xin lỗi sao?

Tô Dịch giương mắt nhìn nhìn Viên Lạc Hề, nói: “Ngươi từng nói muốn diệt trừ yêu nhân Âm Sát môn nơi đây, trừ hại cho thế gian. Ta trước nay luận tâm không luận sự, bằng một điểm này, ta cũng sẽ không so đo với ngươi, ngồi đi, không cần đa lễ nữa.”

“Đa tạ tiên sư.”

Viên Lạc Hề giật mình, như không ngờ, chỉ vì đoạn lời đó của mình lúc ấy, Tô Dịch liền không so đo với mình nữa.

Nhưng nghĩ kỹ, trong lòng nàng dần sinh ra một tia khâm phục.

Đây có lẽ đó là lòng dạ của cao nhân thật sự nhỉ?

“Tiểu thư, phụ thân ngài nếu biết ngài hôm nay thay đổi, chắc chắn cảm thấy vui mừng gấp bội.” Trình Vật Dũng lại một lần nữa cảm khái nói.

Đạo lý thế gian, nói nhiều nữa cũng vô dụng.

Con người, phải trải qua mưa gió rèn luyện, mới có thể thật sự thay đổi.

Hộ vệ khác cũng nhao nhao gật đầu.

Viên Lạc Hề không khỏi lộ ra nụ cười, rốt cuộc không buồn bực không vui như vậy nữa, giọng thanh thúy nói: “Dũng thúc, chờ chúng ta tìm được Lục Âm Thảo, liền khởi hành về nhà.”

Tô Dịch đột nhiên nói: “Lục Âm Thảo đã bị ta đoạt được.”

Viên Lạc Hề ngây ra một phen, thật cẩn thận thử nói: “Tiên sư, ta... Ta muốn hỏi một chút ngài có thể bỏ thứ yêu thích, bán Lục Âm Thảo cho ta hay không?”

Trong lòng đám người Trình Vật Dũng khẩn trương một phen, sợ lời này của tiểu thư khiến Tô Dịch sinh ra hiểu lầm.

Ra ngoài bọn họ dự kiến là, chỉ thấy Tô Dịch thuận miệng nói: “Ta trước mắt quả thực không dùng tới Lục Âm Thảo, nếu ngươi đồng ý lấy ba mươi cây nhất phẩm linh dược, Lục Âm Thảo này sẽ là của ngươi.”

Viên Lạc Hề nhất thời lộ ra nét kinh hỉ, không cần nghĩ ngợi nói: “Ta cho ngài năm mươi cây nhất phẩm linh dược!”

Trình Vật Dũng đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Tiểu thư, chớ vô lễ, tiên sư cao nhân như vậy, sao có thể để ý linh dược ít nhiều?”

Viên Lạc Hề cũng phản ứng lại, ngượng ngùng nói: “Tiên sư, vừa rồi ta quá vui, cho nên...”

Tô Dịch phất phất tay, “Ta hiểu.”

Trong lòng hắn thở dài, Trình Vật Dũng này cũng quá biết tưởng tượng rồi, hắn làm sao biết mình không để ý linh dược bao nhiêu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận