Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1524: Khách tới chơi (2)

A Lãnh ngẩn ra: “Hắn?”
Sau đó, hắn cười nhạo lắc đầu, nói: “Không có khả năng!”

Bồ Tố Dung nói: “Vì sao không có khả năng?”

A Lãnh nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Bồ trưởng lão chẳng lẽ cho rằng, ta không phải đối thủ của Tô Dịch kia?”

Bồ Tố Dung lắc đầu nói: “Ngươi cũng đã nói, đối phương là bằng vào lực lượng Cửu Đỉnh Trấn Giới Trận, mới khiến ngươi xây xẩm mặt mày, mà Tô Dịch đã có thể tu sửa trận này, tự nhiên có thể điều khiển sử dụng trận này.”

Trong mắt A Lãnh chợt lóe thần quang, nói: “Nếu không, chúng ta đi gặp tiểu tử này một lần?”

Bồ Tố Dung nói: “Muốn đi gặp hắn cũng có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một sự kiện.”

A Lãnh như hiểu Bồ Tố Dung muốn nói cái gì, không cần nghĩ ngợi nói: “Bồ trưởng lão yên tâm, ta nhất định sẽ không làm bậy! Trên đời này người muốn giết tiểu tử này nhiều cỡ nào, cũng không ngại thiếu một người là ta.”

Bồ Tố Dung lúc này mới gật gật đầu.

...

Thanh Vân tiểu viện.

Thời tiết trọng xuân, ngay cả ánh nắng chiều hoàng hôn cũng đặc biệt rực rỡ cùng nhiều màu.

Tô Dịch thích ý nằm ở trong ghế mây bên hồ nước.

Bảy ngày thời gian, luyện chế ra bản mạng đạo kiếm “Huyền Đô”, điều này làm tâm tình Tô Dịch rất không tệ, ngay cả cho cá chép trong hồ nước ăn Nguyệt Phiêu, cũng nhiều hơn mọi khi không ít.

“Tô huynh, hôm nay núi Thiên Mang xảy ra thiên địa dị tượng, chẳng lẽ có liên quan với ngươi?”

Văn Tâm Chiếu tò mò hỏi. Thiếu nữ ngồi xổm ở trước lò lửa nhỏ bên cạnh, đang pha trà cho Tô Dịch, cổ tay trắng như sương tuyết, xinh đẹp thanh tú.

Tô Dịch ừ một tiếng, nói: “Chẳng qua là đang luyện chế bản mạng đạo kiếm mà thôi. Đúng rồi, ngươi cũng sắp trùng kích Hóa Linh cảnh, chờ lúc luyện chế bản mạng đạo kiếm, ta đến giúp ngươi.”

Con ngươi Văn Tâm Chiếu sáng ngời, vui vẻ nói: “Vậy ta liền cảm ơn Tô huynh trước.”

Tô Dịch cười cười, nói: “Cái này không tính là gì.”

Vô luận Văn Tâm Chiếu, hay Khuynh Oản, đều đã là tu vi Tụ Tinh cảnh hậu kỳ.

Không cần bao lâu, liền có thể đưa tới Hóa Linh chi kiếp, trùng kích Hóa Linh cảnh!

Điều này làm Tô Dịch không khỏi nhớ tới Nguyệt Thi Thiền rời khỏi Thương Thanh đại lục, tới Đại Hoang Thiên Huyền giới.

“Dựa vào nội tình và thiên tư của nàng, nói không chừng hôm nay đã vượt qua Hóa Linh chi kiếp, trở thành một kiếm tu cấp bậc linh đạo...”

Ánh mắt Tô Dịch có chút mơ hồ.

Sau đó, hắn nhớ tới một sự kiện, nhắc nhở: “Trước mắt cách một hồi đại thế rực rỡ kia tiến đến, đã chỉ còn lại không đến hai tháng thời gian, đến lúc đó, thiên địa nhất định sinh ra biến hóa lớn trước nay chưa từng có, ta ngược lại hy vọng, ngươi có thể ở khi đó chứng đạo Hóa Linh cảnh.”

Văn Tâm Chiếu nói không cần nghĩ ngợi: “Ta nghe Tô huynh!”

Nói xong, nàng xắn cổ tay áo, pha cho Tô Dịch một chén linh trà, hai tay bưng qua.

Tô Dịch tiếp nhận, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Đợi lát nữa có người xa lạ tới bái phỏng, ngươi cùng sư tôn ngươi, Thanh Nha về phòng trước.”

Văn Tâm Chiếu ngẩn ra một phen, gật đầu đáp ứng, đứng dậy rời khỏi.

Không bao lâu.

Ngoài cửa lớn đình viện vang lên một thanh âm:

“Thiếp thân Bồ Tố Dung, mong gặp Tô công tử một lần.”

Tô Dịch chợt cảm thấy bất ngờ.

Hắn vốn cho rằng, đến là người của Thiên Hành kiếm trai.

“Vào đi.”

Tô Dịch nói.

Rất nhanh, Bồ Tố Dung và A Lãnh, Nhược Hoan cùng nhau đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt của bọn họ ngay lập tức đặt ở trên người Tô Dịch ngồi ở bên hồ nước.

Mắt thấy Tô Dịch không tính đứng dậy đón chào, A Lãnh không khỏi khẽ nhíu mày, tiểu tử này cái giá rất lớn nha!

Bồ Tố Dung liếc A Lãnh một cái, tràn đầy hương vị cảnh cáo.

A Lãnh cười day day cái mũi, tỏ vẻ hiểu.

Mà lúc này, thiếu nữ váy vàng Nhược Hoan cười mỉm chào hỏi: “Công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn cá chép trong hồ nước, thuận miệng nói: “Lần trước để ngươi chạy thoát, bây giờ ngươi còn dám xuất hiện, không sợ ta giết ngươi?”

Nhược Hoan ngẩn ra một phen, mỉm cười nói: “Công tử cũng thật biết nói đùa.”

Bồ Tố Dung lập tức nói: “Tô công tử, mạo muội quấy rầy, mong rằng bao dung.”

Khi nói chuyện, đoàn người bọn họ đã tới bên cạnh hồ nước dừng bước.

“Lời hàn huyên thì không cần phải nói, nói thẳng ý đồ tới là được.”

Tô Dịch ngồi dựa trên ghế mây, ánh chiều tà hắt lên người, lỗ chân lông mỗi một tấc trên toàn thân tựa như đều lộ ra hương vị lười biếng, thích ý.

Hắn như vậy tác phong cùng tư thái, khiến A Lãnh nhìn cực không vừa mắt, nhịn không được nói: “Ngươi không mời chúng ta ngồi xuống, chuẩn bị một ít nước trà điểm tâm? Cũng quá không đặt chúng ta ở trong mắt rồi nhỉ?”

Tô Dịch nhìn hắn, đột nhiên nói: “Xem ra, ngươi tiểu nghiệt súc này hôm nay ở núi Thiên Mang chịu thiệt còn chưa đủ, trí nhớ chưa tăng lên một chút nào.”

Lời này vừa nói ra, con ngươi A Lãnh co rút lại, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, “Hôm nay lợi dụng Cửu Đỉnh Trấn Giới Trận ra tay, thì ra thật là ngươi!”

Bồ Tố Dung và Nhược Hoan nhìn nhau, đều đã hiểu.

“Muốn báo thù?”

Tô Dịch rốt cuộc mắt A Lãnh một lần.

Chỉ là loại ánh mắt khinh miệt đó, khiến A Lãnh cảm thấy đặc biệt phẫn nộ.

Tô Dịch tự nói: “Hạ hoàng từng nói chuyện hắn cùng Tử Nguyệt hồ tộc, là việc riêng của chính hắn, cũng chính bởi vì như thế, ta không tính xen vào. Nếu không, ngươi cho rằng hôm nay có thể sống sót rời khỏi núi Thiên Mang?”

A Lãnh nhịn không được nữa, nói: “Buồn cười, ngươi chẳng qua là mượn lực lượng Cửu Đỉnh Trấn Giới Trận mà thôi, thực cho rằng giết mấy tồn tại Linh Tướng cảnh, thì có thể coi trời bằng vung?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận