Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3664: Thần Nghiệt Chi Địa (1)

Cú đấm thứ ba, thế như lồng giam đại đạo, lực như xích thần vượt qua không gian, dưới một đòn, đạo hạnh trong ngoài toàn thân Chử Phách Thiên bị chấn động hỗn loạn, còn chưa chờ phản ứng, cả người đã bị quyền kình đột ngột bùng nổ ở trong cơ thể hoàn toàn giam cầm, từ hư không ngã xuống phía dưới.
Tô Dịch nâng tay bóp cổ Chử Phách Thiên, thoải mái giống như nắm cổ vịt.

Chử Phách Thiên kêu thảm, hắn mắt nổ đom đóm, cả người đau đớn, đầu óc vang ong ong, trực tiếp bị ba cú đấm này đánh cho ngây dại.

Hắn là ai?

Tuyệt thế Tiên Quân của Đông Hải Bích Tiêu tiên cung, tằng tôn của Thí Không Đế Quân, nhân vật phong vân uy danh lan xa thiên hạ tiên giới!

Không chỉ thực lực nghịch thiên, thân phận tôn quý, cũng đủ có thể khiến rất nhiều Tiên Vương đương thời cúi đầu!

Nhưng bây giờ, lại bị người ta trong ba cú đấm hoàn toàn bắt giữ!

Mà từ đầu đến cuối, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng, cảm giác đó, khiến hắn hạng người tâm cảnh cứng cỏi bực này cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, bất lực cùng sụp đổ.

Kẻ này rốt cuộc là ai?

Hắn sao có thể lợi hại như thế?

Vì sao trước đó ở bờ Sát Ma hà, hắn chưa từng giúp Thang Vũ Yên, mà phải chọn ở lúc này nửa đường cướp giết đối với mình?

Vô số hoang mang trào lên trong lòng Chử Phách Thiên.

Nhưng còn chưa đợi hắn phản ứng, chỉ thấy người trẻ tuổi mặc đạo bào ngay cả tên cũng chưa biết kia mỉm cười, nói: “Kế tiếp, ủy khuất ngươi trước một đoạn thời gian.”

Nói xong, nâng tay đánh Chử Phách Thiên ngất đi.

“Quả nhiên, trong thần hồn tiểu tử này có một chút lực lượng cấm ấn.”

Thần thức Tô Dịch vươn ra, hơi cảm ứng, khẽ nhíu mày.

Hắn tuy sớm đoán được rất khó sưu hồn đối với Chử Phách Thiên tuyệt thế Tiên Quân bực này, nhưng lại không ngờ, lực lượng cấm ấn trong thần hồn Chử Phách Thiên, thế mà lại do Chử Thần Thông tự mình bố trí.

Đổi lại mà nói, lực lượng cấm ấn do nhân vật Thái cảnh để lại bực này, chính là thứ Tiên Vương trên thế gian đều không thể bài trừ!

Tô Dịch còn liếc một cái nhìn ra, một khi ai ý đồ đi phá giải một đạo cấm ấn này, tất sẽ bị Chử Thần Thông ngay lập tức cảm ứng được!

Hậu quả như vậy, nghĩ một chút đã đủ để làm nhân vật tiên đạo thế gian này sợ hãi!

Nhưng...

Cái này không bao gồm Tô Dịch.

Khi phát hiện một điểm này, hắn thậm chí sinh ra một tia cảm giác vui sướng.

Bởi vì căn bản không cần sưu hồn, về sau nếu muốn đi Đông Hải tìm Chử Thần Thông tính sổ, chỉ cần xúc động một đạo cấm ấn này trong thần hồn Chử Phách Thiên, đối phương rất có thể sẽ chủ động tìm tới cửa!

“Một lần này, thật sự tìm đúng người rồi.”

Tô Dịch thầm nghĩ.

...

Bên Sát Ma hà.

“Vũ Yên cô nương, chúng ta cũng đã đợi nửa canh giờ, theo ta thấy, Thẩm Mục kia khẳng định là không có mặt mũi trở về gặp chúng ta nữa.”

Một vị Tiên Quân nhịn không được nói.

Lúc trước, bọn họ đã tiến vào đáy Sát Ma hà, từ trong chỗ di tích như bỏ hoang kia lấy được hơn mười khối Cửu Âm Huyền Ngọc, vốn định rời khỏi, nhưng Thang Vũ Yên lại nói, phải đợi Thẩm Mục trở về.

Điều này làm trong lòng các Tiên Quân kia đều rất buồn bực.

Một kẻ ăn chực nằm chờ, không chỉ thực lực kém cỏi, hơn nữa nhát như chuột, chưa chiến đã chạy, người như vậy, sớm nên vứt bỏ.

Nhưng Thang Vũ Yên lại cứ không đồng ý, điều này làm bọn họ hoàn toàn không thể lý giải.

“Hắn đang tới gần chúng ta.”

Thang Vũ Yên nói, “Đợi một chút nữa.”

Nàng từng giao cho Tô Dịch một khối bí phù, cho nên có thể cảm ứng được một tia dự báo.

Mọi người nghe vậy, đều không khỏi kinh ngạc.

Kẻ chưa chiến mà chạy kia, thế mà còn có mặt mũi trở về gặp bọn họ! ?

Trong lòng mọi người càng thêm không thoải mái.

Nhưng cuối cùng, ngại bởi mặt mũi Thang Vũ Yên, bọn họ chỉ có thể chịu đựng.

Rất nhanh, Tô Dịch đủng đỉnh từ nơi xa đi tới.

“Thẩm Mục, ngươi đã đi đâu? Có biết chúng ta ở chỗ này chờ ngươi rất lâu rồi hay không?”

Thang Hàn Phong đổ ập xuống đầu trách cứ Tô Dịch.

Tô Dịch cười cười, không bận tâm.

Về chuyện bắt sống Chử Phách Thiên, hắn một chữ cũng sẽ không tiết lộ.

“Chiến lợi phẩm lần này, không thể chia cho ngươi nữa.”

Thang Vũ Yên nói, “Hy vọng ngươi hiểu.”

Giọng nàng lạnh nhạt, đối với cử chỉ chưa chiến đã chạy của Tô Dịch trước đó cũng có chút thất vọng.

Tô Dịch gật đầu nói: “Được.”

Hắn căn bản không bận tâm.

Lúc trước bắt giữ Chử Phách Thiên, khiến hắn bất ngờ là, trên thân kẻ này vậy mà lại có giấu rất nhiều bảo bối cực tốt.

Chỉ là ma hạch đủ loại kiểu dáng, đã nhiều tới sáu trăm khối!

Một ít ma hạch trong đó, phẩm tướng càng cực kỳ hiếm thấy.

Ngoài ra, còn có một ít côi bảo khác, ví dụ như cái cây nhỏ màu đen mọc ba trái linh quả, tiên dược có mười ba nhụy hoa hoàng kim, tiên sâm trắng như tuyết hình dạng chín khúc vân vân.

Các thần dược cùng bảo vật này, không cái nào không phải kỳ trân bên ngoài khó gặp!

Mặt khác, cũng có một chút bảo vật bản thân Chử Phách Thiên mang theo, như là tiên ngọc, tiên dược, tiên bảo vân vân.

Nói không khoa trương, bắt một gã Chử Phách Thiên, quả thực tương đương với bắt được một cái kho báu biết đi!

Thu hoạch cỡ đó, xa không phải cơ duyên đoạn thời gian trước đó đạt được có thể so sánh.

Theo Tô Dịch phỏng đoán, các bảo vật đó trên người Chử Phách Thiên, rất có thể đại đa số đều là cướp bóc người khác!

Dù sao, thằng nhãi này từng liên tục hai lần nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đối với bọn Thang Vũ Yên, bản tính như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận