Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 619: Lục địa thần tiên (2)

Bọn Ninh Tự Họa đều như ở trong mộng mới tỉnh, mặt lộ vẻ hổ thẹn ngượng ngùng, vội vàng hành động.
Cùng lúc đó, Tô Dịch đã cầm Huyền Ngô kiếm, cất bước tiến lên, bộ áo sam màu xanh bay bay, nhìn như nhàn nhã thong dong, thực ra một thân khí cơ khổng lồ đã sớm vận chuyển tỏa ra.

“Dừng lại!”

Một tăng nhân khô gầy quát to, vung xẻng Nguyệt Nha, bổ đầu đánh tới, mang theo lực lượng cương sát mạnh mẽ bá đạo ngập trời.

Rắc!

Tô Dịch vung kiếm, xẻng Nguyệt Nha do rất nhiều linh tài luyện chế giống như tờ giấy, bị chém thành hai nửa, kiếm khí quét ngang, bổ ra thân thể tăng nhân khô gầy này.

Một vị tiên thiên võ tông vượt xa nhân vật thế tục cùng cảnh giới, cứ như vậy bị chém giết, quả thực không khác gì giết gà giết khỉ.

“Giết!”

Lại có hai tăng nhân xông lên, một người cầm thiền trượng, một người cầm giới đao, khí tức mạnh mẽ, hung hãn không sợ chết.

Nhưng không chờ tới gần, tăng nhân cầm thiền trượng đã bị Ninh Tự Họa giành trước ngăn trở.

Mà tăng nhân cầm giới đao kia, thì bị một mảng ngọc phù nguyên đạo dày đặc đập trúng, nhất thời trên thân thể nở rộ sấm sét, lửa, cơn bão, đao sắc... các loại lực lượng như hủy diệt.

Trong tích tắc mà thôi, đã bị đánh thành tro bụi, ngay cả cặn bã xương cốt cũng không còn.

Một màn bá đạo rung động lòng người này, tự nhiên là bút tích đến từ Lan Sa, nâng tay chính là mười mấy nguyên đạo bí phù giá trị cực kỳ đắt đỏ, dứt khoát lưu loát, cũng không chớp mắt.

Nhân cơ hội này, Tô Dịch đã đột phá vòng vây, đủng đỉnh bước về phía xa.

Về phần các tăng chúng kia, khi muốn truy kích, đều bị Ninh Tự Họa, Mộc Hi và Lan Sa ngăn chặn.

Đặc biệt là Lan Sa, uy hiếp lớn nhất đối với các tăng chúng kia, không chỉ cả người bao trùm các loại linh bảo, nguyên đạo ngọc phù trong tay quả thực ném ra như không cần tiền.

Chỉ trong mấy cái chớp mắt, đã bị nàng đánh giết ba tiên thiên võ tông, còn có không ít tăng nhân bị thương.

Mộc Hi và Ninh Tự Họa nào sẽ bỏ qua cơ hội như vậy, nhân cơ hội hành động, một người cầm chiến mâu màu vàng, một người vung Thanh Diễm Tàn Nguyệt Kích, đều toàn lực suy diễn ra uy năng của bản thân.

Trong lúc nhất thời, các tăng nhân kia số lượng tuy đông, thế mà lại không làm gì được ba người, ngược lại bị ba người bọn họ đánh cho liên tiếp chịu kiềm chế.

Ầm ầm ~~

Trong đại điện chấn động không ngừng, bảo quang tàn phá, dòng lũ lực lượng khuếch tán.

Cùng lúc bên này trình diễn hỗn chiến.

Tô Dịch cũng đã tới cuối đại điện, ánh mắt lập tức tập trung ở trên thân thanh niên tăng nhân Kinh Hạc kia.

“Lấy lực lượng của ngươi, sợ là rất khó hàng phục một giọt tinh huyết chân long này.”

Tô Dịch liếc một cái liền nhìn ra, trưởng lão đến từ Thượng Lâm tự Hàng Long đường này, tu vi tuyệt đối có thể nói là nhân vật hàng đầu trong tiên thiên võ tông.

Nhưng ở lúc chiến đấu với bóng rồng do tinh huyết chân long hiển hóa kia, người này rõ ràng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

Lại thấy Kinh Hạc than nhẹ một tiếng, nói: “Thí chủ, các ngươi không nghe khuyên bảo thì thôi, thế mà còn xông tới giết người, không khỏi khinh người quá đáng!”

“Thôi được, hôm nay ta phải hóa thân Sát Sinh Phật, phá giới tâm của ta, để diệt tà ma!”

Thanh âm còn đang phiêu đãng, khí thế trên người thanh niên tăng nhân khuôn mặt tuấn tú này chợt biến đổi, cả người bùng nổ ra lửa Phật màu vàng đáng sợ.

Trong cơ thể hắn sinh ra tiếng nổ vang như sấm sét, mỗi một cái xương đều như đang rung động, trên thân thể vốn gầy gò, từng khối cơ bắp căng lên, bóng người hắn cũng chợt trở nên cao lớn uy mãnh.

Hắn hít thở như sấm, mắt như mặt trời, trên thân thể uy mãnh vô cùng tràn đầy ngọn lửa màu vàng hừng hực thiêu đốt, giống như Nộ Mục Kim Cương trong truyền thuyết của Phật môn tới thế gian.

Ầm!

Ở trên người hắn, một luồng uy thế kinh khủng như trời long đất lở, thổi quét đại điện.

So sánh với lúc trước, khí tức của thanh niên tăng nhân này đã như hai người khác nhau, tựa như lập tức từ võ giả phàm tục một bước lên trời.

“Cảnh giới lục địa thần tiên!”

Nơi xa vang lên Mộc Hi kinh hô.

Lại nhìn Ninh Tự Họa, Lan Sa, cũng đều lộ ra vẻ mặt chấn động, hoàn toàn không ngờ, thanh niên tăng nhân Kinh Hạc thế mà lại ở tích tắc này phá cảnh!

Bốn cảnh giới Bàn Huyết, Tụ Khí, Dưỡng Lô, Vô Lậu, bị gọi là con đường võ đạo, cũng được gọi là cảnh giới phàm tục.

Nhưng chỉ cần bước vào con đường nguyên đạo, chẳng khác nào là từ trong phàm tục siêu thoát, có được thủ đoạn hà hơi thành sấm, ăn sương uống gió, nhịn ăn nhịn uống.

Cho nên, bước vào cảnh giới này, lại được gọi là lục địa thần tiên.

Đổi lại mà nói, chính là khác biệt của võ giả phàm tục cùng tu sĩ! Uy năng cùng lực lượng nắm giữ cũng hoàn toàn khác với trước kia.

“Ài!”

Lão tăng lông mày trắng thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp.

Hắn biết rõ, Kinh Hạc sớm có được nội tình bước vào con đường nguyên đạo, chẳng qua hắn vẫn luôn ẩn nhẫn áp chế tu vi bản thân, ý đồ thực hiện một lần phá cảnh “nước đầy tự tràn”.

Nhưng bây giờ, Kinh Hạc lại cưỡng ép phá cảnh, cái này tuy khiến hắn bước vào con đường nguyên đạo, nhưng căn cơ nguyên đạo nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

“Mạnh mẽ phá cảnh?”

Tô Dịch nhíu mày, cười mở miệng nói: “Ta đang lo tu hành đến nay chưa từng gặp được một kẻ địch có thể quyết đấu, giờ này khắc này, trái lại có thể lấy ngươi thử một lần.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận