Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 127: Một cái chân gà rưới đầy máu chó (2)

Rất nhanh, hai người cùng nhau trở về trên thuyền mui, dọc theo đường cũ quay về.
Thẳng đến lúc tới trước Hạnh Hoàng y quán.

Tô Dịch xuống khỏi xe ngựa đột nhiên nói: “Phó đại nhân, ta có lẽ không cần bao lâu nữa, sẽ rời khỏi thành Quảng Lăng.”

Phó Sơn ngẩn ra một phen, chợt như cảm khái nói: “Phó mỗ sớm có dự cảm, lấy thủ đoạn của Tô tiên sinh, không có khả năng sẽ ở lâu thành Quảng Lăng nơi nhỏ bé bực này, lại không ngờ sẽ nhanh như vậy.”

Dừng một chút, hắn do dự nói: “Phó mỗ có thể biết, Tô tiên sinh tính tới chỗ nào không?”

“Vân Hà quận thành.”

Tô Dịch thuận miệng nói.

Hắn từng tu luyện ba năm ở Thanh Hà kiếm phủ, đối với Vân Hà quận thành cũng tương đối quen thuộc một chút.

Mà hắn hôm nay đã bắt đầu “Luyện Cốt”, một bước tiếp theo sẽ bước vào Tụ Khí cảnh, cũng chỉ có ở Vân Hà quận thành nơi phồn hoa giàu có và đông đúc bực này, mới có thể tìm được tài nguyên tu luyện có thể thỏa mãn Tụ Khí cảnh.

Phó Sơn gật gật đầu, nói, “Vậy Tô tiên sinh tính khi nào lên đường?”

Tô Dịch nghĩ một chút, nói: “Nhiều nhất sẽ không vượt qua một tháng.”

Hắn phải đợi cô em vợ Văn Linh Tuyết trở về.

Cũng phải đi Quỷ Mẫu lĩnh một chuyến.

Trước khi rời khỏi, Phó Sơn đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói: “Đúng rồi, Tô tiên sinh cảm thấy, Phó mỗ nên trả lời Chương Viễn Tinh như thế nào?”

“Phó đại nhân cảm thấy thế nào?” Tô Dịch hỏi ngược lại.

“Phó mỗ hiểu rồi.”

Phó Sơn ngẩn ra một phen, liền cười lên, nói, “Đợi lúc Tô tiên sinh rời khỏi, Phó mỗ sẽ tự mình tiễn tiên sinh.”

Rất nhanh, đoàn người Phó Sơn liền rời khỏi.

Tô Dịch thì đi vào Hạnh Hoàng y quán.

“Cô gia.”

Lập tức, đám người Hồ Thuyên, Ngô Quảng Bân đang ở trong y quán bận rộn, cùng với các hạ nhân cùng gã sai vặt kia đều dừng động tác trong tay, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tô Dịch.

Vẻ mặt đều mang theo kính sợ cùng khâm phục.

Tin tức trên Long Môn yến hội tối hôm qua đã sớm chấn động hai bờ sông Đại Thương, truyền khắp trong thành Quảng Lăng, nhấc lên không biết bao nhiêu gợn sóng.

Ai có thể không rõ, đoạt được hạng nhất thi đấu Long Môn lần này, đó là Tô Dịch?

Cho nên khi nhìn thấy Tô Dịch xuất hiện ở y quán, tâm tính, ánh mắt mỗi người đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Mọi người ai làm việc nấy là được.”

Tô Dịch phân phó một câu, liền tới bên cạnh Hồ Thuyên, hỏi, “Hồ quản sự có biết, người hái thuốc nào quen thuộc tình huống Quỷ Mẫu lĩnh nhất hay không?”

Hồ Thuyên khẽ biến sắc, nói: “Cô gia, nơi quỷ quái đó rất hung hiểm, lúc bình thường cực ít có ai sẽ tới nơi đó, ngài đây là muốn làm gì?”

Tô Dịch nói: “Đừng khẩn trương, ta chỉ là muốn hỏi một ít tình huống có liên quan với Quỷ Mẫu lĩnh mà thôi.”

Hồ Thuyên trầm ngâm nói: “Cái này trái lại dễ xử lý, trong hơn một ngàn người hái thuốc Văn gia chúng ta thuê, tất nhiên có người biết những thứ này, chờ ta đi giúp ngài tìm hiểu một chút.”

“Được, việc này giao cho ngươi.”

“Cô gia yên tâm đi, ta cam đoan hôm nay mang chuyện này làm thỏa đáng!”

Hồ Thuyên vỗ ngực cười nói.

Tối hôm qua hắn may mắn được Tô Dịch dẫn theo, cùng nhau tham gia trong Long Môn yến hội, điều đươc nghe thấy nhìn thấy, quả thực như mở ra cánh cửa thế giới mới, cả đêm đều ở trong một loại cảm xúc phấn khởi kích động.

Sự từng trải như vậy, cũng đủ hắn khoác lác cả đời.

Tô Dịch không lưu lại nữa, trực tiếp rời khỏi.

Chỉ là, khi hắn quay về Hạnh Hoàng tiểu cư, lại bất ngờ phát hiện, một bóng hình xinh đẹp đứng ở trong đình viện, cũng chờ đợi đã lâu.

Bóng hình xinh đẹp đó mặc đồ trắng như tuyết, tóc búi cao, mắt đẹp môi đỏ mọng, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt mang theo một chút ưu thương nhàn nhạt, thêm một phần phong vận yếu ớt động lòng người.

Chính là Nam Ảnh.

Nhìn thấy Tô Dịch đẩy cửa vào, Nam Ảnh xoay phắt người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp đầu tiên là hiện lên nét kinh ngạc vui mừng.

Sau đó, nàng cắn cắn bờ môi đỏ mọng, vẻ mặt ảm đạm xuống, trong đôi mắt đẹp dâng lên ánh lệ như sương mù, nói:

“Tô sư huynh, hôm nay ta phải theo Chu sư thúc cùng nhau rời khỏi thành Quảng Lăng. Nhưng trước khi đi, ta vẫn không nhịn được, muốn đến gặp ngươi một lần.”

Thanh âm nhu nhược mang theo một tia thương cảm.

Đổi làm nam tử khác, nhìn thấy một hình ảnh người đẹp rơi lệ sầu não như vậy, tâm địa chỉ sợ cũng sẽ mềm đi trước một phần.

Sau đó, theo bản năng sẽ nghĩ đến, nàng nói là nhịn không được tới gặp ta, chẳng lẽ là bởi khó kìm lòng nổi?

Nhưng Tô Dịch lại coi như không thấy, hoàn toàn không ra bài theo lộ số, trực tiếp chất vấn: “Ngươi là trèo tường vào?”

Trèo...

Trèo tường?

Khuôn mặt nhu nhược đau thương đó của Nam Ảnh không dễ phát hiện cứng ngắc một phen, không khí cũng trở nên quỷ dị yên tĩnh.

Nhưng rất nhanh, Nam Ảnh liền ổn định tâm thần, khẽ thở dài:

“Tô sư huynh, ta biết lời ngày đó ta nói tỏ ra vô cùng cay nghiệt cùng vô tình, nhưng nếu không phải bởi vì trong lòng còn để ý ngươi, ta sao có thể ở lúc đó tới tìm ngươi?”

“Thật sự vô tình, là coi như người lạ, là hoàn toàn phân rõ giới hạn, mà không phải giống ta ở cách một năm sau khi gặp lại ngươi, hướng ngươi phát giận, lớn tiếng nói lung tung, như mất đi lý trí phát tiết khổ sở hơn một năm tích lũy trong lòng...”

“Cái này... Cái này là vì ta còn để ý ngươi đó!”

Nói đến đây, giọng Nam Ảnh nghẹn ngào run run, trong đôi mắt đẹp lệ quang lấp lánh, vẻ mặt cũng trở nên thê lương cô đơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận