Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3682: Ta đến lật cái bàn (1)

“Ngươi sẽ làm vậy sao?” Tô Dịch hỏi ngược lại.
Thang Vũ Yên ngẩn ra, lắc đầu nói: “Đương nhiên sẽ không.”

Tô Dịch cười nói: “Vậy có cái gì phải lo lắng?”

Thang Vũ Yên ‘A’ một tiếng, nhất thời cũng cảm giác vấn đề của mình rất dư thừa.

Chẳng qua, có thể được Tô Dịch thẳng thắn thành khẩn nói cho những bí mật này như vậy, loại cảm giác được tín nhiệm này, vẫn khiến trong lòng Thang Vũ Yên cực kỳ hưởng thụ, vui vẻ.

Nàng thầm nghĩ: “Trước mắt, trừ Bảo Nhi cùng thất thúc, ta hẳn là người thứ ba biết bí mật của Tô Dịch nhỉ? Thế này quá thú vị rồi.”

Khi nói chuyện với nhau, hai người càng lúc càng xa.

Hai ngày sau.

Tô Dịch và Thang Vũ Yên xuyên qua Thần Nghiệt Chi Địa, tới trong một mảng thiên địa u ám cô quạnh, hoang vu, không có sinh cơ.

Xa xa, có một cột đá dựng lên chống trời, ở trong thiên địa trống trải này tỏ ra rất bắt mắt.

Mà cửa vào bí cảnh từ thời kỳ thái hoang đã kéo dài tồn tại kia, nằm ở ngay trước cột đá đó!

Cột đá kia dựng lên chống trời, che kín dấu vết năm tháng loang lổ.

Phía trước cột đá, là một tòa đạo đàn cũ nát đổ sụp.

Tòa đạo đàn này bộ dạng giống như hoa sen, sụp đổ một nửa, toàn thân tối đen như mực, còn nhuộm những mảng vết máu khô cạn.

Lúc này, ở nơi xa của tòa đạo đàn này, có mấy chục bóng người đứng đó.

Các bóng người này chia làm trận doanh khác nhau.

Mà người cầm đầu, đều là nhân vật tuyệt thế Tiên Quân được chú ý nhất trên Thiên Thú đại hội lần này.

Có Cung Nam Phong, Sầm Bạch Lý của Thái Thanh giáo.

Ông Trường Phong, Phí Trinh của Thái Nhất giáo.

Chuyết Vân của Liên Hoa tự.

Bọn họ đứng ở khu vực khác nhau, xa xa giằng co với nhau, không khí giương cung bạt kiếm.

“Các vị, tiếp tục tiêu hao như vậy cũng không phải biện pháp, vì sao mọi người không thể hợp tác trước, cùng đi tìm hiểu bí mật của tòa đạo đàn kia, đợi mở ra một cửa vào đi thông thái hoang bí cảnh đó, lại cùng nhau liên thủ tiến vào trong đó tìm kiếm cơ duyên, chẳng phải tốt sao?”

Chuyết Vân bảo tướng trang nghiêm, trên khuôn mặt tràn đầy nét ôn hòa.

“Hợp tác? A, ý nghĩ kỳ lạ.”

Ông Trường Phong cười lạnh, “Bây giờ hợp tác, chờ sau khi tiến vào bí cảnh kia, cũng phải phân ra thắng bại, đã như thế, bây giờ liền quyết thắng bại là tốt nhất!”

Hắn bóng người to lớn, mặc áo mãng bào, khuôn mặt lạnh lùng, tay cầm một cây chiến qua ánh bạc rực rỡ, khí tức toàn thân thông thiên triệt địa.

Ở Thái Nhất giáo, Ông Trường Phong không thể nghi ngờ là tuyệt thế Tiên Quân chói mắt nhất, không có ‘một trong những’!

“Ngay cả trong tòa thái hoang bí cảnh kia rốt cuộc cất giấu cái gì cũng không rõ, đã muốn đánh đánh giết giết, có phải quá lỗ mãng rồi hay không?”

Cung Nam Phong thản nhiên mở miệng.

Hắn mặc đạo bào, mặt đẹp như ngọc, lưng đeo một cái hộp kiếm, phong thái trác tuyệt.

Sớm ở trước khi Thiên Thú đại hội bắt đầu, hắn đã được rất nhiều Tiên Vương coi trọng, nhất trí cho rằng hắn có hi vọng nhất trở thành hạng đầu Thiên Thú đại hội lần này!

“Cung Nam Phong ngươi nếu là sợ, có thể đi luôn bây giờ.”

Ông Trường Phong lạnh lùng nói.

“Sợ?”

Cung Nam Phong ánh mắt trầm tĩnh, cả người mơ hồ có khí tức mênh mông sắc bén dâng trào, “Nếu thực xảy ra hỗn chiến, ta dám cam đoan, Ông Trường Phong ngươi nhất định sẽ bị đào thải!”

Không khí càng thêm áp lực, không khí cũng tựa như muốn đông lại.

Các tuyệt thế Tiên Quân này, kẻ nào cũng ngạo nghễ tự phụ, đều là nhân tài kiệt xuất đỉnh cao nhất đương thời, lại nào không rõ, nếu lúc này xảy ra hỗn chiến, nhất định đối với ai cũng bất lợi?

Nhưng ai cũng không tính thoái nhượng.

Ai cũng muốn là kẻ đầu tiên tiến vào thái hoang bí cảnh kia.

Nhưng ai cũng rõ, vô luận ai là kẻ đầu tiên đi tìm hiểu huyền bí của tòa đạo đàn kia, nhất định sẽ gặp người khác vây công!

Lúc trước, Cung Nam Phong từng gặp vây công.

Hắn là nhóm cường giả đầu tiên đến, đang tìm hiểu huyền bí của tòa đạo đàn kia, hơn nữa đã có thu hoạch, sắp phá giải toàn bộ huyền bí trong đó.

Nhưng ai ngờ, theo tuyệt thế Tiên Quân khác đến, không chút do dự ra tay nặng đối với hắn, dẫn tới không thể không từ bỏ, bứt ra mà lui.

Có ví dụ của Cung Nam Phong, ai còn dám mạo muội đi thử?

Dẫn tới, thế cục liền tiếp tục giằng co như vậy.

“Chẳng lẽ các ngươi muốn giằng co mãi như vậy?”

Chuyết Vân rất bất đắc dĩ.

Ông Trường Phong nói: “Ta nói, đặt ra cái quy củ trước, phân ra thắng bại, như vậy, có thể tránh rất nhiều đổ máu xung đột không cần thiết, sự việc tự nhiên có thể giải quyết dễ dàng.”

Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Nhưng rất hiển nhiên, trong các ngươi, không ít người ôm tâm tư đục nước béo cò, không dám tiến hành quyết đấu như vậy!”

Một ít tuyệt thế Tiên Quân vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Quả thực như Ông Trường Phong nói, các tuyệt thế Tiên Quân này tự nghĩ một chọi một quyết đấu, tuyệt đối không phải đối thủ của Ông Trường Phong, sao có thể đáp ứng?

Đừng nói người khác, Chuyết Vân hòa thượng đã thái độ kiên quyết phản đối.

Hắn đến từ Liên Hoa tự, nhưng lại chỉ một mình, không giống tuyệt thế Tiên Quân khác, bên người ít nhất còn có một chút trợ thủ.

Đối với Chuyết Vân mà nói, mọi người có thể dứt bỏ thành kiến, cùng nhau hợp tác không thể nghi ngờ là tốt nhất.

Đáng tiếc, mỗi người đều có tính toán của mình, cũng đã định sẵn cục diện giằng co như vậy rất khó xảy ra xoay chuyển.

“Lúc này nếu có người lật cái bàn tới thì tốt rồi.”

Chuyết Vân than thở một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận