Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 541: Luyện kiếm (2)

“Đúng rồi, trước mang Sơn Nguy kiếm nấu chảy, kiếm này cũng là linh binh khó gặp, sau khi nóng chảy, lại phối hợp những linh tài này, đủ có thể ở trên kiếm phôi này tuyên khắc một đạo ‘Thôn Linh’ sắc lệnh...”
“Có sắc lệnh này, về sau chỉ cần sưu tập linh tài, liền có thể khiến kiếm này hấp thu linh tính trong đó, để bù lại cùng chữa trị linh tính thân kiếm tiêu hao, hơn nữa có thể tạo được diệu dụng dự trữ nuôi dưỡng linh tính, không cần tiêu phí thời gian để tu sửa kiếm này nữa...”

“Chờ lúc ta bước vào cảnh giới tiên thiên võ tông, có lẽ có thể giải trừ phong ấn kiếm này, lấy bí pháp độc môn để luyện chế kiếm này thành một thanh thần binh lợi nhận thật sự!”

Cùng lúc suy nghĩ, Tô Dịch đã bắt đầu động thủ.

...

“Lão Ma Tử, chỉ cần ngươi đáp ứng, từ bỏ ý định báo thù trong lòng, ta cam đoan cho ngươi một con đường sống.”

Trong một tòa doanh trướng, Võ Linh hầu Trần Chinh thở dài một tiếng, “Ta hy vọng, niệm ở trên tình cảm ngày trước, ngươi tốt nhất đừng từ chối.”

Phó đô thống Ma Sơn Uy đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt lúc sáng lúc tối.

“Hầu gia có thể cho ta một cái lý do hay không?”

Hồi lâu sau, Ma Sơn Uy mới giọng khàn khàn mở miệng.

Mấy ngày trước, khi Tô Dịch vừa đến Thanh Giáp quân, từng bởi vì chuyện Hoàng Càn Tuấn, mang Ma Sơn Uy hung hăng thu thập chà đạp một phen.

Chuyện này nhìn như là đã qua, nhưng Trần Chinh biết, Ma Sơn Uy loại người này, trong xương tủy cực kỳ điên cuồng cùng cố chấp, nhất định không có khả năng nuốt xuống cơn tức này.

Suy nghĩ một lát, Trần Chinh nói: “Ngươi ở Thanh Giáp quân cống hiến nhiều năm, tuy tính tình ngươi cực đoan một chút, nhưng từ đầu đến cuối, ta coi ngươi như đồng chí, ta tự nhiên không muốn để ngươi về sau đi chịu chết.”

“Chịu chết?”

Ma Sơn Uy ngây ra đó.

Trần Chinh trầm giọng nói: “Ta có thể nói cho ngươi, về sau vô luận khi nào, chỉ bằng chút năng lực đó của ngươi, căn bản không có bất cứ cơ hội nào báo thù. Mặc kệ ngươi tin hay không, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết lựa chọn của ngươi.”

“Ta...”

Lồng ngực Ma Sơn Uy phập phồng một trận, hồi lâu sau mới nghiến răng nói: “Được, ta đáp ứng hầu gia, đời này kiếp này, sẽ không là địch với Tô Dịch nữa!”

Trần Chinh nhất thời âm thầm thở phào, ngoài miệng thì lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất nói được thì làm được, cũng tốt nhất đừng cảm thấy ủy khuất, ta cũng không sợ nói cho ngươi, mạnh như phó môn chủ Âm Sát môn Hoa Liễu Diệp, một lão ma đầu đủ có thể sánh vai quốc sư Hồng Tham Thương như vậy, cũng không ngăn được uy lực một kiếm của Tô công tử, rơi vào một cái kết cục hồn phi phách tán. Ngươi cảm thấy, ngươi so với Hoa Liễu Diệp như thế nào?”

Ma Sơn Uy chấn động cả người, thất thanh nói: “Hắn thực sự mạnh như vậy?”

Trần Chinh lạnh nhạt nói: “Ta nếu có một chữ nói láo, trời tru đất diệt.”

Lúc trước, Tô Dịch cho dù là mượn lực lượng một tòa cấm trận kia, nhưng cũng không cách nào ảnh hưởng sự thật hắn một kiếm chém giết Hoa Liễu Diệp.

Ma Sơn Uy mất hồn mất vía, trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, suy sụp nói: “Hầu gia yên tâm, ta còn chưa ngu xuẩn đến mức tự mình đi tìm chết...”

Trần Chinh gật gật đầu, hốt hỏi: “Ngươi mang Nam Ảnh giam lại?”

Ma Sơn Uy nói: “Không sai.”

Trần Chinh thuận miệng nói: “Ngươi bây giờ đi giết cô ta, nơi quân ngũ này, không thể bởi vì một nữ tử xuất hiện bất cứ hỗn loạn nào nữa.”

Trong mắt Ma Sơn Uy lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhận lệnh mà đi.

Không bao lâu, Trương Nghị Nhận vội vàng đến, trình lên một phong thư mật, nói: “Đại nhân, đây là một phong thư mật Hỏa Khung vương Hạ Hầu Lẫm phái người đưa tới.”

“Hỏa Khung vương?”

Trần Chinh kinh ngạc.

Lúc trẻ tuổi, hắn và Hỏa Khung vương Hạ Hầu Lẫm từng có một đoạn giao tình, tuy chưa xưng là tri kỉ bạn tốt, nhưng quan hệ cũng coi như không tệ.

Chỉ là, mấy năm gần đây, hai người bọn họ đã cực ít thư từ qua lại, số lần gặp mặt ít ỏi.

Khi suy nghĩ, Trần Chinh mở ra một phong thư mật kia.

Thẳng tới lúc xem xong nội dung trong bức thư, sắc mặt Trần Chinh trở nên âm tình bất định.

Nội dung bức thư rất đơn giản, nói rõ ràng cho Trần Chinh, tốt nhất phủi sạch quan hệ với Tô Dịch, nếu không, chắc chắn bị Ngọc Kinh thành Tô gia coi là thù địch!

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Trần Chinh nhíu mày, hắn trái lại rõ, Hạ Hầu Lẫm là một trong ba vị vương khác họ từ Ngọc Kinh thành Tô gia đi ra.

Nghe nói chính là có gia chủ Tô gia Tô Hoằng Lễ giúp, mới làm Hạ Hầu Lẫm có được cơ hội đặt chân cảnh giới tiên thiên võ tông.

Cũng chính là bằng vào quan hệ của Ngọc Kinh thành Tô gia, khiến Hạ Hầu Lẫm lúc trước ở sau khi vừa trở thành tiên thiên võ tông, trực tiếp được phá cách sắc phong làm vương khác họ của Đại Chu.

Chỉ là, Trần Chinh lại rất khó hiểu, Hạ Hầu Lẫm lại là như thế nào biết mình cùng Tô Dịch quan hệ chặt chẽ.

Hơn nữa, còn lấy uy thế Ngọc Kinh thành Tô gia để ép mình, ý đồ để mình chặt đứt quan hệ với Tô Dịch!

“Đi, chúng ta đi gặp Thân hầu một lần.”

Trần Chinh đứng dậy, dẫn theo Trương Nghị Nhận đi cùng, vội vàng tới bái phỏng Thân Cửu Tung.

Thân Cửu Tung đang ở chỗ ở của mình tự rót tự uống.

Biết được ý đồ đến của Trần Chinh, con ngươi Thân Cửu Tung chợt co lại, thốt ra nói: “Ngọc Kinh thành Tô gia đây là tính ra tay đối với Tô công tử?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận