Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1491: Ba chiêu định thắng bại (1)

Mà trong cơ thể Đông Quách Phong, có “Thiên Yêu chân huyết” trời sinh!
Thiên phú bực này, trời sinh có được “ám dạ chi lực”, khủng bố vô cùng.

“Anh Chiêu chân huyết...”

Mà khi thấy một màn như vậy, Tô Dịch không khỏi nhíu mày, “Trách không được, ám dạ chi lực có thể coi là tuyệt phẩm đạo ý, đặt ở Đại Hoang Cửu Châu, cũng tính là hiếm thấy.”

Hắn tự nhiên rõ Anh Chiêu giống loài thiên yêu bực này cường đại cỡ nào.

Đủ để đi đánh đồng với Chúc Long, Hóa Xà, Hải Trãi... các đại hung chân linh.

Chẳng qua, Đông Quách Phong chung quy không phải Anh Chiêu thuần huyết, chỉ là mang một bộ phận huyết mạch, chỉ có thể xem như hậu duệ chi thứ của Anh Chiêu.

Nếu không, đổi làm Anh Chiêu thuần huyết, Tô Dịch lần này sẽ tuyệt đối không cho phép gã rời khỏi.

Bởi vì đại hung thiên yêu cỡ này, toàn thân đều là bảo bối...

Keng!

Tô Dịch khi suy nghĩ, một tiếng kiếm ngân lên chấn thiên động địa vang vọng.

Liền thấy Đông Quách Phong bỗng nhiên bước một bước trên không, vung kiếm đánh tới.

Đêm tối như tấm màn, buông xuống chu hư, che chắn ánh mặt trời vô tận.

Trong lúc nhất thời, trời đất núi sông, như rơi vào đêm dài tối tăm!

Trời đất như đêm dài vĩnh hằng.

Tầm nhìn của mọi người chịu ảnh hưởng.

Hạng người thực lực hơi yếu, quả thực trợn tròn mắt, kinh sợ bất an.

Dù là hạng người thực lực cao cường, cũng chỉ có thể dùng thần niệm để tiến hành cảm giác, sau đó liền kinh hãi phát hiện, trời đất núi sông bị đêm tối bao trùm, quả thực như bị giam cầm, lâm vào trong một loại bầu không khí quỷ dị yên tĩnh.

Thật đáng sợ!

Mọi người hoàn toàn biến sắc.

Khi đêm tối trở thành một loại lực lượng do tu giả nắm giữ, nơi nó bao trùm, sẽ bị tu giả kiềm chế cùng giam cầm!

Mà ở dưới bầu trời.

Theo Đông Quách Phong bóng người trở nên ngang tàng cao lớn cầm kiếm đánh tới, khí tức đêm tối tựa như thủy triều tàn phá, che cả bầu trời ập đến.

Ăn mòn hư không, cướp đoạt ánh sáng, áp chế cùng giam cầm tất cả lực lượng!

Mà Sát Tâm Kiếm trong tay Đông Quách Phong, mơ hồ hiện ra một hư ảnh khủng bố yêu dị.

Thân ngựa, mặt người, vằn hổ, cánh chim!

Thiên yêu Anh Chiêu!

Một hư ảnh này, đắm chìm trong bóng tối của đêm vĩnh hằng, giống như chúa tể đêm vĩnh hằng tối tăm, khí tức lạnh lẽo khủng bố.

Ánh mắt Tô Dịch hơi co lại.

Da thịt hắn sinh ra cảm giác đau đớn mơ hồ, nơi đặt chân, không gian như bị mực nước ô nhiễm, hóa thành màu đêm tối quỷ dị thâm trầm.

Phóng mắt chung quanh, đều là bóng tối áp lực tĩnh mịch.

Cả người, như rơi vào nhà giam tối tăm!

Không có ánh sáng, tự nhiên không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào nữa.

Lực lượng thần niệm cũng gặp áp chế, tựa như hoàn toàn biến thành người mù.

“Thế này mới thú vị chứ...”

Tô Dịch hơi cảm khái.

“Chém!”

Một tiếng quát to vang vọng, Đông Quách Phong đã vung kiếm đánh tới.

Hư không hỗn loạn, lưỡi kiếm dày nặng âm trầm, mang theo khí tức ám dạ, giận dữ chém đến.

Vẻn vẹn một kiếm, thần uy cỡ đó, so với vừa rồi mạnh hơn một mảng lớn!

Kiếm khí còn chưa chém xuống, uy áp khủng bố đã tràn ngập ra.

Đêm tối như một tấm màn vải, ngăn cản tầm nhìn của mọi người, cũng làm người ta căn bản không thể thấy rõ một kiếm này là sắc bén cùng khủng bố cỡ nào.

Tô Dịch nhắm mắt lại.

Thần niệm của hắn lặng yên biến đổi, giống như một đôi “Thượng Thương Chi Mâu (mắt trời xanh)” hư vô, lấy một loại phương thức thần diệu vận chuyển, trong lúc nhất thời, trời đất đêm tối bao trùm này hiện ra hết ở trong đầu Tô Dịch.

Bí pháp thần hồn—— Chu Thiên Bảo Giám!

Đây là một môn bí thuật cổ xưa của hồn tu nhất mạch, một khi thi triển, thần niệm như một tấm gương sáng bầu trời biến thành, chiếu rọi thế gian vạn tượng, có thể khám phá hư ảo, có thể quan sát chân tướng.

Giống như thần linh trên chín tầng trời, quan sát nhân gian!

Một chớp mắt này, khí tức, uy thế, biến hóa vân vân các huyền cơ một kiếm này Đông Quách Phong chém ra, cũng theo đó đều lộ ra ở trong đầu Tô Dịch.

Một kiếm này, quả thực rất mạnh!

Khí tức sát phạt hoàn toàn hòa vào trong bóng đêm, trải qua Đông Quách Phong lấy lực lượng thiên phú cùng toàn bộ đạo hạnh của mình toàn lực chém ra, cũng đủ để thoải mái giết chết đại tu sĩ Linh Tướng cảnh bực này giống như Cố Sơn Đô, Mạnh Tĩnh Hải!

Dù là Tô Dịch, cũng không giữ lại nữa, vận dụng toàn lực.

Ông!

Năm ngón tay của hắn bắt ấn, ngũ hành đạo vận ngưng kết, phun ra hào quang sắc bén lấp lánh hừng hực, chợt vung lên đánh ra.

Tiểu Ngũ Hành Kiếm Ấn!

Ầm! !

Khi kiếm ấn va chạm với kiếm khí Đông Quách Phong chém tới, tiếng va chạm kinh thiên động địa theo đó vang vọng.

Mảng trời đất kia trực tiếp giống như sụp đổ, ánh sáng rực rỡ ầm ầm thổi quét.

Như trong bóng đêm, bỗng hiện ra khói lửa!

Mơ hồ có thể thấy được, một hư ảnh thiên yêu giống như chiếu rọi kia, tiêu tán ở trong dòng lũ lực lượng mãnh liệt sáng lạn.

Mà một đạo kiếm khí này Đông Quách Phong chém tới, thì vỡ nát từng tấc một ở trước người Tô Dịch!

Cùng lúc đó, kiếm ấn Tô Dịch đánh ra, thì như ánh sáng duy nhất trong đêm tối này, hung hăng ấn về phía Đông Quách Phong.

“Hắn thế mà như không chịu lực lượng ám dạ ảnh hưởng?”

Đông Quách Phong cả kinh, tâm cảnh vững như bàn thạch đó của hắn, cũng theo đó chịu chấn động.

Cần biết, hắn trước mắt thi triển, chính là đòn sát thủ mạnh nhất của hắn, chỉ có thời điểm liều mạng mới sẽ vận dụng.

Dù ở trong tông tộc Đông Quách thị, các lão già Linh Tướng cảnh kia, cũng không dám ở thời điểm cỡ này giao thủ với hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận