Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2803: Ngôn Đạo Lâm (1)

Ai ngờ, đối phương trong một kiếm, đã chém giết Vũ Hóa Sinh một lão gia hỏa Động Vũ cảnh hậu kỳ như vậy!
“Sau khi chuyển thế trọng tu, tu vi Đồng Thọ cảnh cũng đã khủng bố như thế, nếu chờ hắn một lần nữa đặt chân trình độ Động Vũ cảnh đại viên mãn, chẳng phải là cũng có thể chém giết tồn tại trên vũ Hóa Lộ?”

Phong Thiên Giáp âm thầm chấn động.

Cùng lúc đó, cổ tộc Vũ thị Vũ Thanh An hoảng rồi, không dám chần chờ nữa, khom mình hành lễ nói: “Quan chủ đại nhân, ‘Hưng Dương lão tổ’ tộc ta từng may mắn có một đoạn giao tình với ngài, còn xin ngài niệm ở trên phần tình nghĩa này, tha thứ chúng ta một lần!”

Vị Giới Vương kia bên cạnh hắn cũng vội vàng hành lễ.

“Vũ Hưng Dương?”

Tô Dịch cố gắng suy nghĩ, nói, “Lão gia hỏa kia còn chưa chết?”

Vũ Thanh An nghẹn lời, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“Thôi được, các ngươi đi đi.”

Tô Dịch phất phất tay.

Rất lâu trước kia, quan chủ cùng Vũ Hưng Dương quả thực từng có một ít tiếp xúc, nhưng chỉ tính là kết giao không sâu.

Nguyên nhân chính là, lúc trước Vũ Hưng Dương rõ ràng là nhân vật hàng đầu của cổ tộc Vũ thị, lại cứ muốn đi theo bên cạnh quan chủ làm việc.

Quan chủ nào sẽ đáp ứng, bị dây dưa mất kiên nhẫn, trực tiếp mang kẻ này đánh tơi bời một trận đuổi đi rồi.

“Đa tạ đại nhân!”

Vũ Thanh An quả thực có cảm giác sống sót sau tai nạn, cảm kích lên tiếng.

Rất nhanh, hắn cùng người bên cạnh vội vàng mà đi.

“Các ngươi cũng đi đi.”

Tô Dịch liếc Phong Thiên Giáp một cái.

Phong Thiên Giáp như trút được gánh nặng, không dám chần chờ, vội vàng dẫn theo đám người Phong Vân Liệt rời đi.

Ngụy Sơn thì từ trong tiên điện đi ra, tay chân lưu loát thu thập chiến lợi phẩm.

“Thiếu gia, ngươi không trách ta vừa rồi lắm miệng chứ?”

Hắn vừa bận rộn, vừa hỏi.

Tô Dịch thu hồi đạo kiếm và Nam Nhạc Ấn, nói: “Lão Ma Tước lúc trước thời điểm làm vật cưỡi cho ta, cũng giúp ta không ít việc, niệm ở trên mặt mũi của hắn, ta cũng sẽ để cho những người đó một đường sống.”

Nói xong, Tô Dịch lấy ra bầu rượu, nhìn Ngụy Sơn đang vội vàng thu thập chiến lợi phẩm, trêu ghẹo: “Cũng đã là Giới Vương Động Vũ cảnh trung kỳ, sao còn giống như trước?”

Ngụy Sơn nhịn không được cười ha ha, nói: “Bệnh cũ, đâu có thể nào nói sửa là sửa?”

Trong năm tháng trước kia, hắn làm bạn ở bên cạnh quan chủ cùng nhau xông pha thiên hạ, quan chủ phụ trách giết địch, hắn phụ trách thu thập chiến lợi phẩm, phối hợp phải nói là ăn ý.

Tô Dịch cũng cười, chưa nói thêm gì.

Từ khi trở lại sâu trong tinh không, lịch duyệt và ký ức có liên quan với quan chủ, sẽ theo một ít người và chuyện tái hiện trong lòng.

Không có bất cứ cảm giác xa lạ gì, bởi vì đó vốn là mọi thứ thuộc về hắn kiếp trước.

Chẳng qua, Tô Dịch càng rõ hơn, kiếp trước chung quy là kiếp trước, hắn kiếp này, tuyệt đối sẽ không trở thành quan chủ thứ hai.

Thu thập xong chiến lợi phẩm, Ngụy Sơn cười tiến lên, đưa qua một bảo bối trữ vật, nói: “Đều là bảo bối tốt hiếm lạ vô cùng, chỉ sợ ngay cả ‘Tứ Hải lâu’ của Thần Đô tinh giới cũng ăn không vô những bảo vật này.”

Thần Đô tinh giới.

Tinh giới số một sâu trong tinh không, lại được coi là tinh giới trung ương của Đông Huyền vực!

Mà Tứ Hải lâu, là nhà buôn số một Thần Đô tinh giới, nội tình hùng hậu, làm ăn trải rộng tinh không các giới, được xưng trên đời này không có bảo vật Tứ Hải lâu ăn không vô.

Bởi vậy có thể thấy được Tứ Hải lâu tài đại khí thô cỡ nào.

Mà nói tới Thần Đô tinh giới, Tô Dịch không khỏi nhớ tới Thanh Đường.

Lúc ban đầu, Thanh Đường đến từ hộ đạo cổ tộc Khương thị, mà tổ địa của Khương thị, nằm ở Thần Đô tinh giới.

“Cũng không biết nha đầu này hôm nay đã trở về Thần Đô tinh giới hay chưa...”

Ánh mắt Tô Dịch có chút hoảng hốt.

Một trận chiến Thái Huyền động thiên lúc trước, khiến hắn biết được lai lịch không muốn để ai biết đó của Thanh Đường, sau đó ở sau khi dung hợp ký ức của quan chủ, hắn mới rõ, Thanh Đường là một đệ tử duy nhất quan chủ thu suốt đời.

Mà thân thế Thanh Đường có thể dùng bốn chữ “mệnh đồ trắc trở” để hình dung.

Tô Dịch từng đáp ứng, ở sau khi trở về sâu trong tinh không, sẽ giúp Thanh Đường tìm kiếm manh mối tông tộc của nàng bị diệt.

Chuyện này, hắn tự nhiên sẽ không quên.

Tô Dịch hít sâu một hơi, vứt bỏ tạp niệm, phân phó: “Tiểu Ngụy Tử, ngươi đi dẫn theo Thiên Kỳ, chúng ta đi Cửu Thiên các!”

...

Ngoài Ô Nha lĩnh.

Khi nhìn thấy bóng người Tô Dịch đi ra, Mạnh Trường Vân vẫn chờ ở đó không khỏi thở phào một hơi, vội vàng nghênh đón.

Mà Cửu Thiên các Thiên tế tự Lô Vân thì hít ngược một hơi.

“Truyền tin cho Ngôn Đạo Lâm, nói ta bây giờ sẽ tới Cửu Thiên các, hắn nếu dám trốn đi, ta liền san bằng Cửu Thiên các.”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Lô Vân, giọng điệu lạnh nhạt phân phó.

Thân thể Lô Vân cứng đờ, trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng lấy ra một khối bí phù, tiến hành truyền tin.

...

Cửu Thiên các.

Sơn sắc kỳ ảo, mây khói mờ mịt, chỗ giữa sườn núi, trước một căn nhà trúc.

Ngôn Đạo Lâm ngồi ở trong một cái ghế trúc, tay cầm một khối ngọc điệp, đang tĩnh tâm nghiên cứu.

Hắn mặc một bộ trường bào đơn giản trang nhã mộc mạc, tướng mạo võ vàng, đôi mắt thâm thúy như biển, cả người lộ ra một sự thanh tĩnh vô vi, lạnh nhạt xuất trần.

Gió mát hiu hiu, rừng trúc lao xao.

Một lão nô từ nơi xa đi tới, thấp giọng nói: “Chưởng giáo, quan chủ đã dẫn theo Ngụy Sơn rời khỏi Ô Nha lĩnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận