Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1508: Máu đầu quả tim cùng Thối Kiếm Thạch (1)

Nhìn thấy câu nói đầu tiên đập vào mặt mà đến này, khóe môi Tô Dịch không khỏi giật một cái.
Quả nhiên, nhiều năm trôi qua như vậy, nữ nhân điên trừng mắt tất báo kia, tính tình vẫn chưa thay đổi...

Tiếp theo đọc:

“Khi phong thư này bị mở ra, lão nương biết ngay, khẳng định là ngươi lão tặc này lại xuất hiện rồi!”

“Đáng tiếc nha, lão nương phải đi chỗ sâu trong tinh không làm một vụ làm ăn lớn, còn không biết phải khi nào mới có thể trở về, nếu không, nhất định tự mình giết tới cửa, đánh nổ đầu của ngươi mới được!”

Đọc tới đây, Tô Dịch không khỏi day day đầu lông mày.

Trong đầu, giống như lại thấy được bóng người nữ nhân điên dung mạo rõ ràng quá phận xinh đẹp, nhưng tính tình lại nóng nảy bất thường kia.

Lắc lắc đầu, Tô Dịch vứt bỏ tạp niệm.

“Đương nhiên, ngươi bây giờ nếu hồi tâm chuyển ý, cúi đầu nhận sai, chờ khi lão nương trở về, có thể cho ngươi một cái cơ hội thay đổi triệt để...”

Những lời này, nói liên miên cằn nhằn, ước chừng chiếm cứ hơn phân nửa độ dài bức thư.

Chẳng qua, trực tiếp bị Tô Dịch bỏ qua, hắn tiếp tục đọc.

“Mặc kệ ngươi chuyển thế thành công hay không, cũng không quản ngươi hôm nay ở thế giới vị diện nào, cần phải cẩn thận đại đồ đệ cùng tiểu đồ đệ kia của ngươi!”

“Bọn họ tựa như sớm đã ý thức được, ngươi vẫn chưa thật sự chết, mấy năm nay, vẫn luôn âm thầm tìm manh mối ngươi.”

“Đừng tự mình đa tình cho rằng ta là đang quan tâm ngươi! Lão nương chỉ là không muốn ngươi bị người khác giết chết, muốn chết, cũng phải chết ở trong tay lão nương mới được!”

“Cuối cùng, ta cảnh cáo ngươi, lần này ngươi nếu còn giống như năm đó, dám dùng lửa đốt hiệu cầm đồ của ta, ta liền dám đi bắt tất cả nữ nhân có gian tình với ngươi!”

Đến lúc này, Tô Dịch đã đọc xong bức thư này.

Xẹt!

Hắn hất nhẹ đầu ngón tay, bức thư màu đen hóa thành tro tàn bay lả tả.

Sau đó, Tô Dịch than khẽ, nói: “Những năm gần đây, trong lòng ta vẫn luôn có cái nghi hoặc, cũng không biết trên dưới chư thiên này, nam nhân nào có thể chịu được loại tính tình này của chủ nhân ngươi.”

Lão Triều Phụng cùng ba món bảo vật kia đều càng thêm lặng lẽ, không dám nói gì.

Chỉ có ánh đèn như hạt đậu, le lói ảm đạm.

Tô Dịch lại uống một chén rượu, hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi đi chỗ sâu trong tinh không khi nào?”

Lão Triều Phụng cung kính nói: “Đại khái là hơn bốn trăm năm trước, chủ nhân sau khi tới Tiểu Tây Thiên bái phỏng Nghiễn Tâm Phật Chủ, liền rời khỏi Thương Thanh đại lục, tới sâu trong tinh không kia.”

Tô Dịch nói: “Nàng ta đi buôn bán với ai?”

Lão Triều Phụng do dự một phen, lúc này mới nói: “Tiểu lão cũng không quá rõ, chỉ nghe chủ nhân trước khi rời khỏi nói, nói một vụ làm ăn này, có liên quan với một người tên là ngục tốt, vô luận như thế nào, nàng cũng muốn đích thân đi một chuyến.”

Ngục tốt! !

Con ngươi Tô Dịch chợt co lại.

Ánh đèn đồng xanh tối tăm trên quầy kia, chiếu khuôn mặt hắn sáng tắt không ngừng.

...

Ngục tốt!

Tô Dịch đã không chỉ một lần nghe được xưng hô này.

Đại Bi Thần Quân từng ở Đệ Lục Tinh Khư bị một người tự xưng ngục tốt bắt, giam giữ ở một nơi tên là Minh Linh Thần Quật, ngày đêm chịu sinh cơ cùng tu vi bị ăn mòn ảnh hưởng.

Diệp Tốn từng ở Linh Lung Quỷ Vực, gặp được một kẻ tự xưng ngục tốt, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, cuối cùng tuy sống sót, lại chỉ còn lại một luồng tàn hồn.

Lúc ấy, Tô Dịch rất hoài nghi, ngục tốt Diệp Tốn gặp, rất có thể chính là một sinh linh khủng bố kia bị nhốt ở chỗ sâu trong vực Vẫn Tinh.

Mà hôm nay, khi hắn lại nghe được tin tức có liên quan với ngục tốt, lại có liên quan với chủ nhân hiệu cầm đồ này!

“Tô đại nhân.”

Đột nhiên, một bộ bàn tính kia truyền ra một luồng thanh âm, “Chủ nhân nói, ngài... Có phải rất lo lắng an nguy của chủ nhân nhà ta hay không?”

Tô Dịch ngẩn ra.

Còn chưa chờ hắn mở miệng, trên bàn cân của cái cân kia, liền một lần nữa có thêm một con hạc giấy màu đen.

Quả cân lay động, truyền ra một thanh âm: “Tô đại nhân, chủ nhân nhà ta từng nói, nếu chúng ta phát hiện ngài đang lo cho nàng, thì để chúng ta giao cho ngài phong thư này.”

Tô Dịch: “...”

Mình đâu có thể nào lo lắng cho nữ nhân điên kia?

Không nói đến đạo hạnh bản thân nàng mạnh bao nhiêu, dù là các bảo vật thần bí không lường được kia nàng nắm giữ trong tay, cũng đủ để nàng coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm.

Thật sự nên lo lắng, là an nguy của ngục tốt kia mới đúng!

Dựa theo Tô Dịch hiểu biết đối với ngục tốt “Thiên Đạo môn”, những ngục tốt này có một đặc điểm chung, đó là có thể nắm giữ lực lượng Ám Cổ Chi Cấm.

Chẳng qua, Tô Dịch từng giao thủ với Ám Cổ Chi Cấm, hắn càng rõ ràng hơn, bằng vào thủ đoạn nữ nhân điên kia, đủ có thể không để ý Ám Cổ Chi Cấm uy hiếp!

Tô Dịch cầm lấy hạc giấy màu đen, mở ra nhìn, chỉ thấy bên trên viết:

“Tô lão tặc, tính ngươi coi như có một chút lương tâm như vậy! Lão nương lần này đi chỗ sâu trong tinh không, nếu phát hiện có kiếm đồ cao hơn ngươi theo đuổi, tự sẽ kiếm lấy.”

“Ngươi nếu muốn biết, cần gấp cho ta một vạn con hạc giấy để đổi!”

Đọc tới đây, Tô Dịch lại cười.

Lúc kiếp trước, hắn từng một mồi lửa đốt hiệu cầm đồ này, tuy chưa hủy diệt nơi đây, lại thiêu hủy không ít vật phẩm có thể xưng là bảo vật hiếm có trên đời, cùng với một hũ ngàn vạn hạc giấy nữ nhân này gấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận