Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1378: Khấu tâm tự hỏi vô lo lắng (1)

“Nó không phải trẻ con tầm thường.” Tô Dịch thuận miệng nói một phen về lai lịch ma anh.
Trà Cẩm lúc này mới giật mình, lấy ra một khối linh thạch bóp vỡ, lấy ra một mảnh thật cẩn thận đưa tới trong miệng ma anh, ma anh vô cùng cuống quýt ngậm trong miệng, khuôn mặt nhỏ lộ ra nét thoải mái vui vẻ.

Một lát sau, linh thạch phế liệu giống như vỏ hạt dưa, bị ma anh phun ra.

Bộ dáng đáng yêu ngây thơ chất phác kia, Ninh Tự Họa, Trà Cẩm nhìn mà đều lộ ra nụ cười, bộ dáng tình thương của mẹ lan tỏa.

“Công tử, đứa bé này có tên chưa?”

Trà Cẩm vừa hỏi, vừa lấy ra một mảnh linh thạch, đút qua.

“Chưa có.”

Tô Dịch không bận tâm lắm, nói.

“Vậy ta đặt cái nhũ danh cho nó được không?”

Đôi mắt đẹp của Trà Cẩm tỏa sáng.

Tô Dịch nhắc nhở: “Đừng quên, nó là ma anh, không thể coi là trẻ con tầm thường đi đối đãi.”

Trà Cẩm vâng một tiếng, nghĩ một chút nói: “Mặc kệ như thế nào, nó tốt xấu gì cũng coi như có duyên với công tử, về sau ở lại bên người chúng ta, tự nhiên sẽ không để nó trở nên xấu xa giống đám ma đầu Thiên Ngục Ma Đình kia nữa, ừm... Theo ta thấy, tạm thời đặt cái nhũ danh trước cho nó, về sau lại do công tử đặt tên cho nó.”

Ninh Tự Họa cười nói: “Đây cũng là chủ ý không tồi.”

Tô Dịch chỉ cảm thấy có chút nhàm chán, mặc cho Ninh Tự Họa cùng Trà Cẩm bắt đầu bàn bạc.

Cuối cùng hai người đều cho rằng, nhũ danh là “Mạt Mạt*” êm tai nhất.

* mạt: mang nghĩa bọt nước, đọc là mò

Ma anh, hậu duệ của ma, đồng âm “Bọt”, lấy làm nhũ danh, chưa nói tới có sự tích gì, chỉ tính là một cách gọi thân mật, cũng coi như không tệ.

Đối với điều này, Tô Dịch tự nhiên sẽ không để ý.

Đã không phải đạo hiệu, cũng không phải chính danh, không cần tốn tâm tư.

“Tiểu Mạt Mạt, hì hì, càng gọi càng dễ nghe.”

Trà Cẩm bế ma anh, vẻ mặt đầy vui mừng.

Lúc này, Văn Linh Tuyết từ cung điện bên cạnh đi ra, tới bên người Tô Dịch, do dự nói: “Tô Dịch ca ca, cha mẹ muội nói, bọn họ vẫn muốn về thành Quảng Lăng.”

Lúc trước, nàng luôn ở trong thiên điện, an ủi vợ chồng Văn Trường Thái kinh hãi quá độ.

“Muội là thái độ gì?”

Tô Dịch hỏi.

Văn Linh Tuyết lộ ra một tia bất đắc dĩ, nói: “Cha mẹ muội chỉ là người bình thường, sau khi bị kinh hãi vậy, chỉ muốn về nhà bình an vượt qua quãng đời còn lại, cho nên...”

Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Muội cũng không cần lo lắng cho bọn họ, tuy hôm nay thế sự rung chuyển, nhưng thành Quảng Lăng có Niếp Đằng, Niếp Bắc Hổ các cường giả, đủ có thể che chở cha mẹ muội. Huống chi, về sau cường giả Thiên Ngục Ma Đình, sợ là không có bao nhiêu cơ hội tiến vào cảnh nội Đại Chu nữa.”

Trước mắt, cường giả Thiên Ngục Ma Đình phân bố ở Đại Chu, hầu như bị hắn giết không còn một mảnh.

Chờ rảnh rỗi, chỉ cần tới thế giới trong lòng đất chỗ sâu trong Huyết Đồ yêu sơn, ở phụ cận một vách ngăn không gian kia bố trí cạm bẫy, cường giả Thiên Ngục Ma Đình chỉ cần tới, liền không khác gì chui đầu vô lưới.

“Vâng!”

Văn Linh Tuyết rõ ràng thoải mái hơn không ít.

Việc này cứ như vậy được quyết định.

Đêm đó.

Ninh Tự Họa ở Quần Kiếm tiên cung bố trí một bữa tiệc rượu phong phú.

Đèn đuốc sáng trưng, trên bàn trình bày mỹ vị quý lạ.

Mộc Hi, Hoàng Càn Tuấn, Phong Hiểu Nhiên, Phong Hiểu Phong đám bạn cũ, cùng với Đào Thanh Sơn, Thân Cửu Tung, Bộc Ấp các cường giả sớm gia nhập Huyền Diễn đạo tông, tất cả đều trình diện.

Cũng là lúc này, bọn họ mới biết, Tô Dịch đã trở lại!

Khi nhìn thấy bóng người Tô Dịch tùy ý ngồi ở vị trí trung ương kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, nhao nhao tiến lên chào, không khí tiệc rượu cũng lập tức sôi trào náo nhiệt hẳn lên.

Bạn cũ gặp lại, vốn là việc vui của cuộc đời.

Chẳng qua, Tô Dịch ngoài ý muốn là, một người làm hắn không ngờ tới, thế mà cũng đến dự tiệc.

Đó là thiếu nữ.

Mặc áo dài màu tím nhạt, mái tóc đen như thác nước, trong trẻo lạnh nhạt như tuyết, đuôi lông mày khóe mắt mang theo một luồng khí tức lạnh lùng cô đơn trời sinh đã có.

Văn Linh Chiêu.

Trước kia, nàng là thê tử trên danh nghĩa của Tô Dịch, là thiên chi kiêu nữ một thế hệ trẻ của thành Quảng Lăng, là một trong những đệ tử chói mắt nhất của Thiên Nguyên học cung, được không biết bao nhiêu tài tuấn ái mộ.

Nhưng từ sau lúc trước Tô Dịch không chút khách khí chặt đứt quan hệ với nàng, nàng liền cực ít xuất hiện ở trong tầm nhìn của Tô Dịch nữa.

Tô Dịch cũng chưa từng lưu ý chuyện của nàng nữa.

Cũng là ngẫu nhiên sẽ nghe được Văn Linh Tuyết nói đến, Văn Linh Chiêu từng vì một số việc lúc trước làm, cảm thấy áy náy.

Về phần áy náy cái gì, Tô Dịch cũng rõ, nhưng hắn cũng không bận tâm.

Như hắn lúc trước giao cho Văn Linh Chiêu bức chữ kia viết: Nhất biệt lưỡng khoan, các tự hoan hỉ, là đủ.

Nhưng Tô Dịch lại không ngờ, trên tiệc lần này, Văn Linh Chiêu lại chủ động đến.

Cần biết, thời điểm trước kia, phàm là nơi hắn xuất hiện, Văn Linh Chiêu nhất định sẽ cố ý tránh đi.

“Tỷ tỷ tại sao đến đây...”

Văn Linh Tuyết cũng rất kinh ngạc.

Người khác ở đại điện cũng phát hiện không khí có chút không thích hợp, đều mang ánh mắt nhìn về phía Văn Linh Chiêu.

Liền thấy thiếu nữ trong trẻo lạnh nhạt cô độc này tới giữa đại điện rồi dừng bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận